“Vương gia, thời gian lâm triều sắp đến rồi.” Trời vừa tờ mờ sáng thì truyền đến giọng nói trầm thấp của Vân.
“Ừ, đã biết.” Hiên Viên Diễm nhẹ nhàng đứng dậy, rửa mặt chải đầu xong lại thay triều phục, mặc dù anh tuấn tiêu sái giống với bình thường, nhưng càng thêm một chút bá khí và sắc bén. Xoay người về lại trước giường, khẽ hôn một cái ở mi tâm của Mộc Mộc, làm cho miệng nhỏ của tiểu nhân nhi hơi vểnh, cái mũi lại cau, bộ dáng bồ tát nhỏ chọc người ta mến yêu.
“Bảo bối, ta đi.” Lại nói một câu, mới không nỡ xoay người rời đi.
“Người trông coi ở trong này, để cho nàng ngủ lâu thêm một lát, đừng để người khác đến ầm ĩ.”
“Vâng!” Vân đáp lại cung kính, với mệnh lệnh của Vương gia nhà mình, Vân luôn đều phục tùng vô điều kiện, chưa bao giờ sẽ hỏi tại sao, Vương gia nhà hắn giống như một nhân vật thần thông ở trong lòng hắn, bất cứ sự tình gì đều không làm khó được ngài.
“Diễm Vương gia, Diễm Vương gia, xin dừng bước.” Sau khi lâm triều thái giám tổng quản bên người Hoàng thượng, vội vội vàng vàng đuổi theo, tuổi đã cao chạy đến thở không ra hơi.
“Lý công công, cấp bách như vậy là hoàng huynh tìm ta có chuyện gì sao?” Hiên Viên Diễm, khẽ nhíu mày lại, miệng nhếch thành một đường thẳng, nghĩ thầm gần đây không xảy ra chuyện lớn gì, lúc này hoàng huynh tìm mình có thể làm gì, chủ yếu bản thân rời khỏi tiểu nhân nhi kia có một hồi lâu, nhớ đến chặt chẽ, không biết thức dậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-lanh-lung-the-tu-dang-yeu/9415/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.