12.
Tên khốn kiếp Tiêu Diễn vẫn đáng ghét như trước.
Ta nhìn chằm chằm vào nửa khuôn mặt dưới của hắn, nghiến chặt răng cắn nát môi hắn để trút giận.
Cùng một vị trí, ta đã cắn hắn hai lần!
Hắn nhíu chặt mày, cúi đầu im lặng, mãi đến khi ta mở miệng hắn ra mới thè lưỡi ra liếm sạch máu trên khóe môi.
"Trút giận xong chưa? Trút giận xong thì ta sẽ thu hồi bức thư này!"
Không biết từ lúc nào, bức thư ta đang nắm chặt trong tay cùng với thư hòa li đã nằm trong tay hắn.
"Ngươi đã đọc hết rồi chứ! Trong đó cũng nêu rõ là sau khi ta chết, thư hòa li mới có hiệu lực."
"Nhưng bây giờ ta vẫn còn sống sờ sờ. Vậy thì những gì viết trong đó đều không tính."
Tiêu Diễn thay đổi sắc mặt nhanh hơn lật sách, hắn xé nát bức thư ngay trước mặt ta.
"Có hiệu lực hay không là do ngươi quyết định sao?" Ta tức giận, lên gối vào giữa hai chân của hắn.
Hắn né tránh đầu gối của ta, ta nhân cơ hội nhảy xuống bàn.
"Chi Chi, không được nghịch ngợm! Đá hỏng rồi thì ai giúp ngươi sinh con?"
"Ngươi đừng có mà vô liêm sỉ."
Tiêu Diễn còn đáng ghét hơn cả trước khi mất trí nhớ.
Hắn buông tay, ra vẻ lưu manh như trước: "Trước mặt ngươi, ta cần gì liêm sỉ."
Ta không để ý đến hắn, vào phòng trong thu dọn đồ đạc, còn hắn thì ngồi yên ngoài phòng uống trà.
"Lại bỏ nhà ra đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-lai-muon-danh-lon/3443762/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.