7.
“Đúng là điêu nô, Ngu Lệnh Chi không dạy dỗ được ngươi, ta thay nàng ta dạy dỗ ngươi!”
Tô Nguyệt Khê tức muốn hộc máu, giơ tay tát Ngọa Tuyết một cái.
Tiêu Diễn có lẽ do biết ta là vương phi của hắn, nên buông lỏng bàn tay đang giữ ta ra.
Ta cũng cực kỳ phẫn nộ. Ta giúp hắn thải độc cả đêm qua, tay trái vẫn còn nhức mỏi, mà hôm nay vẫn phải chịu sự sỉ nhục từ hắn?
Ah~ Hắn bị mất trí nhớ!
Mất trí nhớ thì lớn chuyện lắm sao?
“Tên khốn nhà ngươi!”
Ta trở tay giáng một cái tát lên mặt Tiêu Diễn.
Nhân lúc hắn còn đang choáng váng, ta liền xốc một góc màn lên, để chân trần mà nhảy xuống giường.
“Tô Nguyệt Khê, trẻ con bảy tuổi còn biết phép tắc nam nữ có khác. Một tiểu thư khuê các như ngươi chẳng lẽ lại không biết ư?”
“Ngươi đang vũ nhục chính cái danh tài nữ của ngươi, hay là ngươi đang vũ nhục trí nhớ của ta?”
“Ai cho ngươi quyền bước vào phòng ngủ của ta và Tiêu Diễn? Ngươi là cái thứ gì, mà dám đánh người của ta?”
Ngọa Tuyết theo ta đã nhiều năm, ta sợ càng bị dọa sợ em ấy càng ngốc, nên cũng chưa từng lớn tiếng trách mắng Ngọa Tuyết lấy một câu. Thế mà Tô Nguyệt Khê lại dám đánh em ấy?
“Hay cho ngươi cái loại tài nữ rách nát. Tô phủ các ngươi cùng Thái tử phi tỷ tỷ của ngươi không dạy dỗ nổi ngươi, ta thay bọn họ dạy dỗ ngươi!”
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-lai-muon-danh-lon/3443757/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.