Editor: mèomỡ
Đội ngũ xe chở tù thật dài đi tới cổng chợ, trên đường lớn, trên quán rượu, trên tường, vây đầy người xem náo nhiệt.
Hắn xen lẫn vào trong đám người, vẻ mặt bình tĩnh nhìn một đám người mặc áo tù nhân bị dẫn xuống khỏi xe chở tù, quỳ trên mặt đất.
Một tiếng “Trảm” vang lên, đại đao chém xuống, một đống đầu rơi xuống đất.
Cuối cũng mũi hơi hơi chua xót, hắn cuống quít cúi đầu.
Không được khóc không được khóc. Cha đã nói từ nay về sau hắn không còn quan hệ gì với Cố gia nữa, lại càng không có quan hệ với Cố Thiệu Chương. Mạng của hắn là do con ruột của Trần bá đổi lấy, hắn sẽ không để người khác uổng mạng.
Lại ngẩng đầu, tận mắt nhìn đầu cha, mẹ rơi xuống đất.
Nước mắt lập tức trào ra, hắn nâng hai tay lên làm bộ như sợ hãi bưng kín mặt.
“A, nhóc ăn xin này thật đúng là to gan, một mình đến xem chém đầu.” Một đại thẩm bên cạnh nói.
Người chung quanh đều quay đầu nhìn về phía hắn, hắn cuống quít xoay người, luồn khỏi đám người.
Chạy đến một ngõ nhỏ, hắn quỳ xuống, cắn tay khóc rống lên.
Sau khi được Trần bá bảo vệ, hắn đi theo xe chở tù tới kinh thành, sau đó nhìn thấy xử quyết “Thiếu Dương phản đảng”.
Hắn muốn báo thù, muốn điều tra rõ chân tướng, thay Cố gia rửa sạch oan khuất, nhưng nhìn bộ dạng ăn xin của mình, không biết làm thế nào để bắt đầu kế hoạch to lớn lại buồn cười này.
Thích Tĩnh - ngay cả bộ dáng của Thích Tĩnh hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526154/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.