Editor: mèomỡ
Thuyền đi được một ngày, Đoạn Vân cũng ở trong khoang thuyền ngây người suốt một ngày. Người khác còn có thể dùng thời gian để khát khao về tương lai, nhưng nàng thì khác. Không cùng cảnh ngộ, cũng không có tâm tình nói chuyện với mấy vị cô nương cùng phòng, nàng liền ra khoang thuyền, đi hít thở không khí.
Tháng hai, tiết trời chợt ấm chợt lạnh, trên mặt sông thường có vài trận gió thổi tới. Buổi sáng còn mưa một trận, tuy nói ‘Dương liễu phong, Lê Hoa vũ’, nhưng vẫn cảm thấy có chút quạnh quẽ.
Đoạn Vân đứng đón gió, mới vừa ngẩng đầu đột nhiên trông thấy vị Thượng Thư đại nhân đang ngồi một mình trên mũi thuyền.
Cầu Thượng thư nghe thấy động tĩnh, cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Trong lòng Đoạn Vân có chút kinh hoảng, muốn trốn về khoang thuyền, may mà kịp phản ứng, hạ người nói:“Dân nữ bái kiến đại nhân.”
Cầu Thượng thư nhẹ nhàng nói:“Là ngươi à, không cần đa lễ.”
Đoạn Vân đứng lên, đứng ở tại chỗ cúi đầu, không biết nên làm thế nào cho phải.
Cầu Thượng thư nhìn nhìn nàng, nói:“Ngươi lại đây một chút, ta có chuyện này nhờ ngươi giúp.”
Đoạn Vân kinh ngạc, vội nói:“Dân nữ không dám, nhưng xin đại nhân cứ phân phó.”
Cầu Thượng thư cười nói:“Là chuyện riêng của ta thôi. Ngươi xem cái này.”
Đoạn Vân ngẩng đầu, đến gần hắn mới thấy rõ trên tay hắn là một bức tượng bé gái khắc gỗ, nhìn có vẻ không giống những bức tượng bé gái khắc gỗ tinh xảo xinh đẹp bán trên đường, nhưng cũng rất đáng yêu.
Cầu Thượng thư có chút ngượng ngùng nói:“Đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526145/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.