Editor: mèomỡ Lúc này, Thích Vi nói: “Đúng vậy đúng vậy, Cầu đại nhân nói rất đúng, nhỡ đâu là Đoàn...... Hoặc đại phu kia là tên lang băm, chuẩn mạch sai? Đại nhân, người tìm đại phu khác đến xem lại một lần đi.” Kinh Triệu Doãn nghĩ nghĩ, nói:“Được, lập tức tìm đại phu đến xác nhận.” Trong chốc lát, sai nha mang ba người đến, hai người là đại phu từ bên ngoài tìm đến, một người chuyên khám nghiệm tử thi trong Kinh Triệu phủ. Cầu Mộ Quân bị đưa vào nội thất, ba người theo thứ tự chẩn đoán, cuối cùng đều tự viết xuống kết quả chẩn đoán của mình, cùng nhau trình lên Kinh Triệu Doãn. Kinh Triệu Doãn vừa thấy ba tờ giấy, nhất thời chấn động. Ba tờ giấy, hoặc viết “Vị hàn, kinh thủy không đều”, hoặc viết “m hàn ngưng trệ vị phủ, nguyệt sự không thuận”, không có cái nào hỉ mạch! Náo loạn như vậy nửa ngày, lại là Ô Long sao? Kinh Triệu Doãn khụ khụ, đem giấy đưa cho sai nha bên cạnh nói: “Đưa Đoàn tổng quản xem qua.” Sai nha đem tờ giấy đưa cho Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung vừa thấy, trên mặt kinh ngạc. Lúc này, Thích Vi hỏi: “Đại nhân, đại phu nói cái gì?” Kinh Triệu Doãn nói:“Đoàn phu nhân...... Hai vị đại phu cùng khám nghiệm tử thi cũng không chẩn ra hỉ mạch, Đoàn phu nhân chỉ là dạ dày không khoẻ.” Cầu Mộ Quân ngồi xuống đất. Thì ra là như vậy, hay là hắn đã đều tính toán cả rồi. Chính mình vẫn chưa mang thai, thì ra lại chưa mang thai. Nàng quay đầu nhìn về phía Đoàn Chính Trung, Đoàn Chính Trung cũng nghiêng đầu qua, vẻ mặt bình tĩnh nhìn thoáng qua nàng. Thích Vi vội thay Cầu Mộ Quân mở trói nói:“Xem đi xem đi, Đoàn Chính Trung, tất cả đều là ngươi cố ý phải không!” Cầu Vĩ cũng nói:“Đoàn Chính Trung, ngươi vũ nhục tiểu nữ như vậy, phải giải thích thế nào?” Đoàn Chính Trung nói:“Nhạc phụ đại nhân, chuyện này, ta hoàn toàn vô can, buổi sáng đại phu nói nàng có thai ta nhất thời tức giận mới đem nàng đến Kinh Triệu phủ, chẳng lẽ ta bị điên rồi tự đội nón xanh cho mình sao?” “Ngươi…” Lúc này, Kinh Triệu Doãn nói:“Đúng là như thế, ai cũng không sai, vậy thì bãi đường đi. Đoàn tổng quản, Đoàn phu nhân nếu mệt mỏi, người đưa nàng về đi.” Nói xong, liền hô một tiếng “Bãi đường”. Vụ án này thật là khó giải quyết, một bên là Đoàn Chính Trung, một bên là Thích Tĩnh, đứng giữa hai người bọn họ, cho dù là Hoàng đế cũng khó xử. Cũng may mọi việc lại ngoài ý muốn, thuận lợi chấm dứt. Lúc này, hắn không bãi đường, không may lại phát sinh thêm chuyện thì sao! Đoàn Chính Trung nói:“Cũng đúng, dìu phu nhân lên xe ngựa đi.” Nói xong, liền đi ra cửa. Hạ nhân Đoàn phủ tiến vào, đỡ Cầu Mộ Quân đi ra ngoài. Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn Cầu Vĩ, Thích Vi, rồi đi cùng hạ nhân Đoàn phủ về. Chuyện hôm nay, cha hẳn sẽ không để cho mẹ biết, bằng không, bà lại đau lòng. Thích Vi cũng không sao, cũng vẫn quan tâm nàng như cũ, thật tốt...... Trở về Đoàn phủ, uống thuốc xong Linh Lan giúp nàng bôi thuốc lên tay. Tuy rằng chỉ kẹp một lát, nhưng vẫn bị thâm tím, chạm vào liền đau. Một lát sau, quản gia đưa một đại phu đến bắt mạch cho nàng, sau đó kê đơn. Cầu Mộ Quân cứ ngơ ngác ngồi ở trong phòng như vậy, Linh Lan bưng thuốc tới, cũng không nói một tiếng uống hết. Không lâu sau đã đến giờ cơm chiều, nha hoàn đến gọi Cầu Mộ Quân dùng bữa, nàng nói: “Nói với lão gia dạ dày ta không thoải mái, ăn không vào, muốn nghỉ ngơi” “Dạ, nô tỳ cáo lui.” Nha hoàn đi rồi, Cầu Mộ Quân nói: “Linh Lan, ta có chút không thoải mái, đi ngủ trước.” “Phu nhân, vậy để nô tỳ đỡ người nằm xuống.” Nói xong, Linh Lan liền đỡ nàng đến bên giường. Nằm xuống, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chỉ chốc lát sau, liền mơ mơ màng màng, như ngủ như không. Lúc nửa mơ nửa tỉnh, nghe được một tiếng “Lão gia”, nàng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào trong phòng đã thắp nến, trời đã tối đen. Đoàn Chính Trung từ bên ngoài tiến vào, đóng cửa, cởi quần áo, nằm ở phía sau nàng, ôm lấy nàng. Nàng không đẩy hắn, cũng không nói chuyện, hoàn toàn không phản ứng. Hắn dọc theo cánh tay của nàng cầm cổ tay nàng, nói:“Tay còn đau không?” Nàng nói:“Chàng cố ý nói ta mang thai, muốn lợi dụng ta, lợi dụng mọi người, diễn một tuồng kịch?” Hắn trả lời:“Không phải, là đại phu chẩn sai.” “Sao chàng biết, nhỡ may ta thật sự mang thai?” “Sẽ không” “Vì sao” “Bởi vì......” Hắn trầm giọng nói:“Bởi vì ta không có khả năng khiến nàng mang thai.” Nàng đột nhiên xoay người, nhìn hắn nói:“Chàng dựa vào cái gì khẳng định như vậy?” Hắn nhìn lại nàng, chậm rãi nói: “Ngay từ đầu, y phục hàng ngày của ta đều tẩm thuốc, không có khả năng khiến nàng thụ thai.” Thì ra...... Thì ra là thế. Cái gì nàng cũng không biết, không biết gì hết. Nhưng nàng sớm nên nghĩ đến, hắn luôn dự kiến trước mọi chuyện, làm sao có thể sơ sẩy như thế? Làm sao có thể đợi cho nàng mang thai mới phá, hắn căn bản sẽ không để nàng có cơ hội mang thai, chính nàng rất ngốc mà thôi. Nàng lại hỏi:“Nhưng quả thật có đại phu nói ta mang thai, chàng sẽ không sợ ta thật sự mang thai, nhưng đứa bé không phải của chàng sao?” “Sẽ không.” “Ta nói là nếu như?” “Sẽ không” Nàng cười khổ một chút, nhắm mắt lại. Đôi mắt bắt đầu có chút nặng nề, vô lực nói: “Ta thấy vườn hoa cúc phía tây, rất đẹp, nơi đó cũng có phòng trống, ngày mai ta muốn chuyển đến bên kia ở.” “Mộ Quân......” Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ nghe được tiếng hô hấp của hai người. Hắn nói: “Ta cũng không ngờ, Thích Ngọc Lâm sẽ đến, cũng không ngờ hắn sẽ nhục nhã nàng như vậy.” <<Thì ra cũng có chuyện chàng không thể dự liệu được.>> Nàng nói ở trong lòng. Đã sớm nhục nhã, hắn có tới hay không, cũng chẳng lien quan. Cầu Mộ Quân xoay người, đưa lưng về phía hắn. Hắn không nói nữa, chỉ lẳng lặng ôm nàng. Ngày hôm sau, Đoàn Chính Trung vào cung, nàng liền sai người sửa sang lại phòng ở phía tây, chuyển đồ của mình vào. Đến buổi chiều, nàng vẫn ngồi ở án thư bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài. Theo góc độ này, cảnh vật bên ngoài cửa sổ tựa như một bức họa. Linh Lan nhìn hoa cúc trước cửa, nói:“Phu nhân, nơi này thật nhiều hoa cúc, bây giờ mới nở mấy đóa, về sau nếu tất cả đều nở, là có thể hái pha trà uống.” Cầu Mộ Quân cười nhẹ, nói: “Thái cúc Đông Ly hạ.”(1) Linh Lan nói tiếp: “Du nhiên kiến Nam Sơn.”(2) Cầu Mộ Quân kỳ lạ nói:“Ngươi cũng đọc sách?” Linh Lan ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: “Thỉnh thoảng tùy tiện đọc chút, biết vài câu thơ, đối đáp vài câu.” “Đối câu đối? Cũng không phải chuyện đơn giản!” Cầu Mộ Quân cười nói. “Cho nên nô tỳ chỉ biết vài câu truyền miệng thôi.” Linh Lan nói. Cầu Mộ Quân cười nhìn về phía ngoài cửa sổ, một hàng cò trắng bay qua trời xanh, trong lòng nàng đột nhiên sáng ngời, chấp bút ở viết xuống tờ giấy trước mặt vế trên: ‘Bạch hạc vong cơ, Khán thiên ngoại vân thư vân quyển.’ Sau đó nói với Linh Lan:“Linh Lan, ngươi nói xem vế này nên đối thế nào?” (1),(2) Hai câu thơ trong Ẩm Tửu (Uống rượu) – Đào Uyên Minh Kết lư tại nhân cảnh, Nhi vô xa mã huyên. Vấn quân hà năng nhĩ? Tâm viễn địa tự thiên. Thái cúc đông ly hạ, Du nhiên kiến nam sơn. Sơn khí nhật tịch giai, Phi điểu tương dữ hoàn... Thử trung hữu chân ý, Dục biện dĩ vong ngôn. Dịch: Nhà cỏ giữa nhân cảnh, Không thấy ồn ngựa xe. Hỏi ông: “Sao được vậy?” Lòng xa, đất tự xa. Hái cúc dưới giậu đông, Thơ thới nhìn núi Nam. Khí núi ánh chiều đẹp, Chim bay về từng đàn. Trong cảnh có thâm vị, Muốn tả đã quên lời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]