Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, cúi đầu nói: “Mẹ, đừng khóc, con gái không sao, nếu người không tin, qua vài ngày con gái sẽ về gặp người.”
Cầu phu nhân đẩy nàng ra, khóc lớn chạy ra khỏi chính đường, Cầu Mộ Quân gọi một tiếng “Mẹ”, vội đuổi theo.
Liễu Vấn Bạch ngăn nàng lại nói: “Phu nhân muốn đi đâu, lúc này cũng không còn sớm nữa, trước cùng bản tổng quản trở về đã. Đúng rồi, có mang theo hưu thư không?”
Cầu Mộ Quân đẩy hắn ra, còn định đuổi theo, Liễu Vấn Bạch đã nói với hạ nhân: “Còn không mau dìu phu nhân lên kiệu!”
“Dạ, lão gia.” Nha hoàn phía dưới chạy lên, muốn dìu nàng. Cầu Mộ Quân đẩy các nàng ra, tự mình đi lên kiệu. Liễu Vấn Bạch lên ngựa, tiếng pháo, tiếng chiêng trống lại vang lên, đội ngũ đón dâu chậm rãi đi về phía Đoàn phủ.
Đến Đoàn phủ, cỗ kiệu dừng lại, rèm trước mặt bị vén lên. Cầu Mộ Quân đi ra khỏi kiệu, tiểu nha hoàn đứng ngoài cửa đỡ nàng. Nàng lơ đãng nhìn qua, chỉ cảm thấy nha hoàn này khiến nàng có cảm giác thân thiết lại giống như đã từng quen biết. Nhìn trong chốc lát, nàng hỏi: “Ngươi tên gì?”
Nha hoàn trả lời: “Phu nhân, nô tỳ tên Linh Lan.” Nàng đã quên, tên của nha hoàn trong Đoàn phủ đều là do rút thăm.
Lúc này, Liễu Vấn Bạch đã xuống ngựa, đi đến trước mặt nàng nói: “Phu nhân, dùng bữa trước đi.”
Lại ngồi vào bàn lớn, lại hưởng thụ đãi ngộ cấp tổng quản, sau đó lại theo thói quen lén ngẩng đầu nhìn hắn ăn cơm, sau đó nhớ ra người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526100/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.