Nàng thở gấp, gian nan nói "Chỉ... Một lần..."
“Ba lần”
“Một lần...”
“A... Đừng...”
“Ba lần.”
“A... Hai... Hai lần.”
“Được, hai lần”
Hắn bế ngang nàng, đi về phía giường trong phòng.
Một lúc lâu sau Cầu Mộ Quân vô lực nằm sấp trên giường
Đoàn Chính Trung áp vào sau gáy nàng nói: “Hôm nay một lần thì làm lâu một chút.”
"Vậy lần sau chỉ làm nửa canh giờ"
“Nàng nói vậy nghĩa là có thể dùng lực sao?”
“Chàng là dâm tặc… sói háo sắc.”
Đoàn Chính Trung ha ha cười
Nụ cười này khiến Cầu Mộ Quân lại suy nghĩ linh tinh, đẩy hắn nói: “Chàng tránh ra, đừng cười với ta, cười với nam nhân kia đi, ghê tởm muốn chết.”
“Nàng lại muốn thêm một lần sao?” Đoàn Chính Trung nói gian như sói
Cầu Mộ Quân sợ hãi nói: “Không muốn.”
“Vậy thì đừng nhắc đến hắn nữa.”
Hung dữ cái gì chứ, làm như mình bị oan không bằng. Cầu Mộ Quân nghiêng người, đưa lưng về phía hắn.
Một lát sau, hắn ở sau lưng nàng nói: “Mộ Quân, trả lại cho nàng cái này.”
Tiếp theo, có một cây trâm cài tóc đặt ở trước mắt nàng - đúng là cái lúc trước bị Công chúa Sanh Dung lấy đi.
Cầu Mộ Quân không ngờ trâm cài tóc này còn có thể về tay hắn, vui mừng nhận lấy, vuốt ve cây trâm.
“Trâm cài tóc này không phải ở trong tay Hoàng hậu nương nương sao? Sao chàng lấy lại được?” Cầu Mộ Quân quay đầu hỏi
Đoàn Chính Trung vuốt ve mái tóc của nàng nói: “Có cơ hội, lấy trở về.”
Cầu Mộ Quân cười ngọt ngào, sau lại ngượng ngùng nói: “Cái trâm chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526075/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.