Cầu Mộ Quân cúi đầu, nhịn không được cười lên một tiếng.
Thích Ngọc Lâm cũng cười, dắt tay nàng.
“Vậy nàng muốn nghe chuyện xưa thật sự về ‘Vực Tương Tư’ không?” Trên đường xuống núi, Thích Ngọc Lâm hỏi.
“Không cần. Dù sao đều là ngươi tự bịa ra.”
“Lần này là thật, ta sao có thể bịa ra nhiều chuyện xưa như vậy.”
“Không nghe.”
“Là thật, chẳng qua là không thú vị thôi, ta cảm thấy chuyện xưa ta bịa ra còn hay hơn.”
Trăng sáng lên cao, Thích Ngọc Lâm lại đưa bồ câu đưa tin đến đây. Vẫn là mẫy câu thơ hay, vẫn là thâm tình chân thành như vậy. Nàng cất thơ của hắn đi, hưởng thụ hạnh phúc được sủng, tiếp tục chờ đợi. Vài ngày sau, Thích Vi lại tìm tới Cầu Mộ Quân.
“Mộ Quân tỷ tỷ, mẹ muội nói tỷ thêu tốt lắm, tỷ có thời gian đến nhà muội dạy muội đi!” Thích Vi cao hứng nói. Đến Thích gia? Trong lòng Cầu Mộ Quân chấn động.
Nàng cười nói:“Không phải muội không thích học sao? Hơn nữa tỷ thêu cũng không tốt sao có thể dạy người khác.”
Thích Vi nói:“Ai nha, tỷ đi đi mà, mẹ muội bảo sẽ mời sư phụ về ngày ngày dạy cho muội. Nếu tỷ không dạy muội, vậy bà nhất định sẽ mời một đại thẩm ít nói hoặc một bà già nghiêm túc đến, muội không muốn đâu! Tỷ phải đi, đồng ý đi, thuận tiện còn có thể gặp Nhị ca muội nhiều hơn.”
Cầu Mộ Quân cúi đầu cười nói:“Được rồi được rồi, tỷ đi, nhưng không phải muốn gặp Nhị ca muội mới đi.”
“Được rồi! Muội biết, không phải muốn gặp huynh ấy, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526059/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.