(Chấp tử tay: Nắm tay nhau)
“Không được, tỷ không biết đâu...... Nữ nhân có đôi khi thật sự rất dễ mềm lòng, muội rất sợ tỷ chịu thiệt!” Thích Vi giữ chặt tay áo của nàng, dùng ánh mắt cầu xin nàng đừng đi.
Trong lòng Cầu Mộ Quân thực cảm động, cười nói:“Yên tâm, tỷ hứa với muội muội, nhất định sẽ nguyên vẹn trở về.”
Thích Vi thấy nàng đã quyết ý, không thể nói gì nữa, thở dài, nói bên tai nàng:“Vậy tỷ nhớ kỹ, tuyệt đối đừng trao thân cho huynh.” Thích Vi nói xong, mặt đỏ lên một nửa.
Cầu Mộ Quân cười nói:“Yên tâm, tỷ sẽ nhớ kỹ lời của muội.” Nói xong, hai người cáo biệt, Cầu Mộ Quân liền đi đến chỗ hẹn.
Xa xa, Cầu Mộ Quân đã thấy Thích Ngọc Lâm dưới chân núi Nhạn Lai.
Ánh mặt trời chiếu xuống, mắt hắn mang theo ý cười, nhìn nàng giống như thấy người yêu lâu ngày gặp lại.
Nàng nghĩ, hẳn là đa số nữ tử đều bị hai mắt hắn lừa tình. Đều nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nào biết đâu rằng hắn cũng dùng đôi mắt để nói dối.
Cầu Mộ Quân cúi đầu, có chút ngượng ngùng đến gần hắn, gọi một tiếng:“Thích công tử.”
Thích Ngọc Lâm xòe ô trong tay, nói:“Xem này, ta lấy ô cho nàng đó.”
“Bây giờ mặt trời cũng không lớn, ta không cần dùng.” Cầu Mộ Quân nói.
“Mặt trời tuy không lớn, nhưng đứng lâu chỉ sợ sẽ khiến da nàng bị thương.” Thích Ngọc Lâm nhìn khuôn mặt nàng nhẹ nhàng nói.
Cầu Mộ Quân ngượng ngùng cúi đầu.
“Chúng ta đi thôi.” Thích Ngọc Lâm nói.
Hai người cùng nhau lên núi, đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526057/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.