Thích Vi nghe hai chữ ‘nhân duyên’, hơi hơi đỏ mặt, lại trêu chọc cầm lấy một viên tô đường nhét vào cái miệng nhỏ của Sanh Dung, cười nói: “Tô đường Chức Nữ ngươi ăn nhiều một chút, ngươi thích náo loạn như vậy, không ăn nhiều sẽ khiến cha mẹ ngươi buồn chết!”
Sanh Dung cũng cầm hai cái nhét vào miệng nàng, nói:“Ngươi mới phải ăn, ta không cần gả, ngươi mới phải gả!”
Thích Vi không trốn được, lại vẫn bị Sanh Dung nhét một cái vào miệng, sau đó che miệng không cách nào mở ra được. Sanh Dung thấy trên tay còn có một cái, chuyển ánh mắt về phía Cầu Mộ Quân, lập tức chạy đến trước mặt nàng nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, cái này để tỷ ăn!”
Cầu Mộ Quân vội xua tay nói:“Ta không thể ăn, đây là cô nương chưa gả mới có thể ăn.”
Sanh Dung vẫn đem tô đường nhét vào miệng nàng:“Có thể ăn có thể ăn, tỷ thích Ngọc Lâm biểu ca như vậy, ăn xong gả cho hắn đi, hắn tốt hơn Đoàn thái giám, hắn có thể sinh con!”
Lời vừa nói ra, mấy người còn lại thiếu chút nữa không thở nổi, đương nhiên trừ Đoàn Chính Trung.
Thích Ngọc Lâm nhịn không được nở nụ cười, Cầu Mộ Quân cười không nổi, cũng không dám nhìn Đoàn Chính Trung, chỉ trốn tránh miếng tô đường Sanh Dung đưa đến bên miệng.
Thích Vi ở một bên xấu hổ ho khan, cũng không dám nhìn Đoàn Chính Trung bên kia.
Thích Ngọc Lâm nói:“Mộ Quân, nàng ăn đi, không phải chỉ là viên đường thôi sao! Sanh Dung, lại đi lấy cho biểu ca vài cái đi, huynh cũng thử”
Lúc này hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526053/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.