Không nói đến gia thế phú quý của Thích Ngọc Lâm, cũng không nói tới tướng mạo có thể so với Phan An, Tống Ngọc của hắn, chỉ cần đôi mắt xếch câu hồn kia của hắn, có thể làm cho tiểu thư khuê các tiểu cô nương vừa gặp đã yêu. Nhưng mà nàng...... Một kẻ đã trao trái tim cho người khác, gặp mấy thứ đó, chỉ coi như xem qua mây khói.
Nhưng mà nàng không ngờ, trong sự của an bài của ông trời, Thích Ngọc Lâm cùng nàng không chỉ là “gặp qua”.
Nàng cố ý kết bạn với Thích Vi, lại vô tình có liên hệ với Thích Ngọc Lâm.
Từ ngày đó ở quán trà ngồi cùng bàn uống một ly trà, nàng đi chơi cùng Thích Vi, Thích Ngọc Lâm cũng không đi theo nữa. Gặp lại Thích Ngọc Lâm vẫn là chuyện mấy ngày sau.
Là ba ngày trước, thuốc của Cầu Vĩ đã hết, Cầu Mộ Quân sai hạ nhân đi bốc, kết quả hạ nhân lại trở về tay không, nói rằng thiếu một vị thuốc, hiệu thuốc lớn nhất kinh thành cũng không có, ông chủ nói phải ba ngày sau mới có.
Cầu Mộ Quân cuối cùng có thể thở phào một hơi. Vị thuốc kia rất quan trọng, ắt không thể thiếu, thiếu nó tương đương với không uống thuốc. Thuốc của Cầu Vĩ mặc dù không còn nhiều lắm, nhưng có thể uống tiếp năm, sáu ngày nữa, nếu ba ngày nữa có hàng vậy cũng tốt.
Ba ngày sau, Cầu Mộ Quân tự mình đi lấy thuốc. Lúc hỏi mới biết được thì ra cây thuốc này chỉ mọc ở một nơi hẻo lánh phía nam. Chỗ đó năm nay khí hậu khác thường,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526051/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.