Editor: mèomỡ
Nhưng hắn sắp chết, nàng không thể nói những lời này cho hắn, không thể nói những lời phụ lòng này cho hắn. “Lâu, nghe nói cảnh mặt trời lặn rất đẹp bên thúy hồ, ngươi dẫn ta đi xem được không?” Nàng nói.
Cố Dật Lâu nhẹ nhàng cười, gật gật đầu.
“Ta cõng nàng.” Hắn nhìn nàng nói.
Do dự một lát, Cầu Mộ Quân gật đầu.
Cố Dật Lâu cõng nàng đi đến bên thúy hồ, hai người sóng vai ngồi ở bên hồ. “Nơi này có thật nhiều hoa dại.” Cầu Mộ Quân cao hứng nói.
“Nàng muốn bông nào, ta hái giúp nàng.” Cố Dật Lâu cười nói.
Cầu Mộ Quân mỉm cười một cái còn đẹp hơn hoa, chỉ chỉ bông hoa nhỏ màu vàng phía trước. Cố Dật Lâu nhìn, nói:“Nhỏ như vậy, còn mọc rải rác như vậy, nàng cố ý.”
“Không phải ngươi nói hái giúp ta sao? Bây giờ lại sợ mệt mỏi?” Cầu Mộ Quân chu môi
Cố Dật Lâu cười hai tiếng, đi lên phía trước, nằm úp sấp trên đất. Bàn tay hắn to, bông hoa còn không bằng đầu ngón tay cái, hắn hái không nổi, chọc Cầu Mộ Quân vui cười không ngừng.
Một ngày này, đến tối nàng mới về Đoàn phủ.
Đã khuya, nha hoàn, hạ nhân bên ngoài rất ít, có phòng đã tắt đèn.
Nàng nhẹ chân, nhẹ nhàng đi qua hoa viên.
“Ta nghĩ ngươi làm việc dù hoang đường, ít nhất vẫn tuân thủ nữ tắc.” Giọng nói đột nhiên vang lên. Trong lòng Cầu Mộ Quân run lên, quay đầu lại, thấy được một người mặc quần áo trắng đứng sau bụi hoa.
Đúng là Đoàn Chính Trung.
“Chân ta bị thương, đi đường chậm, nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526031/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.