Editor: mèomỡ
Bát canh này, vẫn do Đoàn Chính Trung bón, bón xong canh lại đến đồ ăn, bón xong đồ ăn lại cho người mang cháo nóng đến, nhàn nhã đưa tới miệng nàng.
Cuối cùng, Cầu Mộ Quân cau mày, đáng thương nói:“Ta thật sự no rồi.”
Đoàn Chính Trung đảo cháo trong bát, ngẩng đầu nói:“Vậy sao?”
“Đúng vậy.” Cầu Mộ Quân nặng nề gật đầu, không cẩn thận khẽ động miệng vết thương trên đầu, đau đến chảy nước mắt.
Đoàn Chính Trung lập tức buông bát cháo, đỡ nàng.
“Nằm xuống đi.”
Hắn ra lệnh, nàng cũng không dám có ý kiến, để hắn giúp nàng nằm xuống.
Ăn no liền ngủ, tỉnh ngủ lại ăn......
Cầu Mộ Quân lo lắng, đến lúc vết thương khỏi, nàng không đi lọt cửa phòng này, phải phá cửa mới có thể đi ra ngoài?
“Không có việc gì thì đừng lộn xộn.” Trong giọng nói Đoàn Chính Trung mang theo một chút trách cứ.
Cầu Mộ Quân trợn mắt nhìn hắn, lại ngoài ý muốn thấy tơ máu trong mắt hắn.
Hắn không ngủ? Bởi vì nàng sao?
Đoàn Chính Trung kéo chăn cho nàng, ngồi ở bên giường nhìn nàng. Nàng nhìn chằm chằm vào tơ máu trong mắt hắn.
Cuối cùng nàng nhịn không được, nói:“Ngươi đi ngủ trước đi.”
Hắn nói:“Lo cho chính ngươi là được rồi.”
Cầu Mộ Quân chu miệng, không để ý tới hắn.
Ai muốn quản ngươi! Ta cũng không phải ăn no rỗi việc!
Tuy rằng hắn ở bên cạnh nhìn khiến nàng không bình tĩnh được, nhưng dù sao cũng vừa bị trọng thương, thân thể còn suy yếu, nên không bao lâu sau Cầu Mộ Quân đã ngủ thiếp đi.
“Tất cả lui xuống.” Đoàn Chính Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1526014/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.