Editor: mèomỡ
Nghe câu đó, Đoàn Chính Trung nâng tay lên, Cầu Mộ Quân rõ ràng thấy giữa ngón trỏ cùng ngón giữa của hắn mang theo mấy cây ngân châm.
Không tốt!
“Cố công tử cẩn thận!”
Nàng không chút suy nghĩ đứng lên, lui về phía đang đánh nhau, ngân châm trên tay Đoàn Chính Trung đã sớm bắn ra.
Trên ngực lạnh lẽo, trong một cái chớp mắt kia, hai mắt đẫm lệ mơ hồ chỉ nhìn thấy khuôn mặt trước mắt tràn đầy khiếp sợ cùng phẫn hận.
“Mộ Quân!” Nhìn Cầu Mộ Quân ngã xuống, Cố Dật Lâu thất thanh hét to một tiếng, chỉ hoảng hốt trong chớp mắt, liền bị thị vệ dùng đao chắn trước ngực.
“Ngươi họ Cố?” Đoàn Chính Trung coi như không thấy Cầu Mộ Quân nằm trên mặt đất, thản nhiên hỏi.
Cố Dật Lâu lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta chính là Cố Dật Lâu con trai của người bị oan năm đó - Cố Thiệu Chương!”
Đoàn Chính Trung khẽ hừ một tiếng, đi lên phía trước điểm mấy chỗ trên người Cầu Mộ Quân, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đứng lên nói:“Dẫn đi.” Sau đó xoay người, ôm Cầu Mộ Quân ra khỏi phòng.
Đến phòng ngủ, Đoàn Chính Trung ôm Cầu Mộ Quân đặt lên giường, cởi quần áo của nàng, để cho nàng ngồi xếp bằng đưa lưng về phía mình, sau đó dùng nội công bức độc châm ra khỏi người nàng.
Sau nửa canh giờ, độc châm bị bức ra, hắn thu tay, nàng liền ngã vào trong lòng hắn.
Lúc Cầu Mộ Quân tỉnh lại, Đoàn Chính Trung đang ngồi bên giường đùa nghịch bình sứ nhỏ trên bàn, lúc này cảm giác lạnh như băng trên mặt hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1525991/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.