Editor: mèomỡ 
Bức thứ nhất, hắn ngồi trên đại kiệu tám người kiêng, chống cằm, hai má phồng to, bộ dáng người xấu xấu xí điển hình. Hai mắt nhìn xuống người đang quỳ dưới chân, há miệng cười đắc ý. Trên người bay ra luồng khí, biểu trưng mùi hoa nhài. 
Bức thứ hai, hắn cầm tờ giấy hỏi: Ai mắng ta? 
Trên đầu có đống lửa, trên mặt lại cười âm hiểm, mắt híp, miệng lại nhếch lên thật cao. Người chung quanh đều quỳ trên mặt đất, bên cạnh vẽ mấy đường cuộn sóng cùng điểm chấm, vừa thấy chính là phát run mồ hôi lạnh chảy ròng. 
Bức thứ ba, hắn đưa tay chống ở phía sau đầu, cũng đang nhe răng cười, lông mày dương cao, đắc ý nhìn người phía dưới quỳ rạp trên mặt đất bị đánh. 
...... 
Càng ngày vẽ càng hăng say, khi vẽ đến bức thứ sáu, ánh hoàng hôn màu vàng chiếu lên trên bàn, lúc này Cầu Mộ Quân mới phát hiện đến giờ cơm chiều. Sợ hắn trở về, liền buông bức vẽ, cầm ngọn nến trên bàn đi tới góc tường sau giá sách. 
Ngồi xổm xuống đang định châm lửa, cửa “Cạch” một tiếng bị đẩy ra, tiếng bước chân đi đến. 
Đúng là tiếng bước chân của Đoàn Chính Trung! 
Thôi chết! 
Cầu Mộ Quân buông ngọn nến, từ sau giá sách đi ra thì thấy hắn đã ngồi xuống ghế, không tự giác lại rụt trở về. 
Vụng trộm vươn đầu nhìn tình huống bên ngoài, lại vừa khéo nhìn thấy ánh mắt hắn chuyển qua đống giấy trước mắt. 
Nhưng sau đó nàng lại ngoài ý muốn thấy được hắn đang cười. 
Nụ cười này không mang theo cảm xúc âm u, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1525981/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.