Editor: Mèo mỡ 
Sau tối nay, chỉ sợ ngay cả xương cốt của mình cũng chẳng còn. 
Đoàn Chính Trung cởi xong quần áo, cúi người kéo Cầu Mộ Quân ra khỏi chăn, Cầu Mộ Quân sợ hãi hét lên một tiếng, liên tục xin lỗi nói:“Thực xin lỗi, ta sai rồi, lần sau ta cũng không dám nữa, thật ra ta không có ý gì khác, ta chỉ là...... chỉ là......” 
Trong lúc Cầu Mộ Quân còn đang liều mạng nghĩ nên nói như thế nào thì Đoàn Chính Trung liếc nàng một cái, thổi tắt ngọn nến, kéo chăn nằm xuống. 
Hắn ngủ. 
Hắn cứ thế mà ngủ ở trên giường! 
Cầu Mộ Quân vẫn sững sờ co rúm ở trong góc, nhất thời còn không biết đây là tình huống gì. 
Hắn không đối phó nàng, hắn không phải muốn trói nàng, tra tấn nàng sao? 
Cứ như vậy mà tha cho nàng à? 
Hay hắn vốn chỉ muốn dọa nàng, căn bản không muốn làm gì nàng? 
Hắn có thể cố ý đùa nàng, tựa như mèo vờn chuột, chờ nàng thả lỏng cho rằng không có việc gì, lại cho nàng một “niềm vui bất ngờ” hay không? 
Hắn chắc là sẽ không nhàm chán như vậy đâu? 
Cầu Mộ Quân ngồi nửa ngày, đoán nửa ngày, Đoàn Chính Trung cũng không có động tĩnh. Quần áo trên người bị xé không còn lại bao nhiêu khiến nàng thấy hơi lạnh, trong bóng đêm nhìn nhìn thân hình Đoàn Chính Trung trên giường, thử chậm rãi động đậy thân thể, không thấy hắn có động tĩnh gì mới dám nằm xuống, sau đó kéo một góc chăn đắp lên người. 
Lén lút, nhẹ nhàng dịch vào bên trong, đến khi cả người đều nằm trong 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-thai-giam-tong-quan/1525978/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.