Kể từ hành động của Thẩm Ích đêm đó, Vệ Lê càng lo lắng hơn. Bây giờ, đối mặt với Doãn Phi Khanh ở quán trà ngoài rạp hát, nàng càng cảm thấy xấu hổ với đệ ấy.
Ngoài cửa sổ hoa quế lơ đãng bay vào, Vệ Lê bất an nhấp ngụm trà, thấy Doãn Phi Khanh móc một bao vải màu trắng từ trong ngực ra.
Tiếng nói của Doãn Phi Khanh hơi khàn, không còn trong trẻo như trước: “Vệ tỷ tỷ, đây là đồ mà đại ca đánh rơi mấy hôm trước khi tới xem hí kịch của đệ. Do bận tập kịch nên đệ chưa có thời gian gửi lại cho huynh ấy. Đúng lúc hôm nay tỷ đến, vậy nhờ tỷ trả lại cho huynh ấy giúp đệ nhé.”
Vệ Lê kinh ngạc bởi giọng nói của y, ngẩng đầu nhìn y rồi cầm lấy cái túi nhìn đi nhìn lại, cảm thấy khá quen mắt.
Doãn Phi Khanh cười khẽ, nói như có điều ám chỉ: “Đây chính là vật đại ca luôn mang theo bên mình đó, không biết làm sao lại rơi ra nữa.”
À... Vật luôn mang theo bên mình, cái này mà y cũng biết.
Vệ Lê cẩn thận cầm lấy, cân nhắc một chút mới nói: “Phi Khanh, ta đã suy nghĩ kỹ, thấy chỉ có đệ mới có thể giúp ta.” Nàng cắn môi quyết định: “Đoàn của đệ tháng sau sẽ về nông thôn, đệ đưa ta theo cùng được không?”
Doãn Phi Khanh kinh ngạc nhìn nàng, bật cười: “Vệ tỷ tỷ, sao tỷ lại muốn tới nông thôn chơi vậy?”
Nàng không phải muốn đi chơi, chỉ vì nàng không chịu được cảm giác khó xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-do-doan-tu/3493426/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.