Cơn mưa phùn đầu xuân kéo đến thật nhanh, thúc giục cả đêm khiến ngọn liễu cũng nhuốm màu xanh biếc. Làn gió từ phía đông se lạnh, thổi vào căn phòng phía tây tạo cho người ta một sự âm u lạnh lẽo.
Dường như cảm nhận được chút ít lành lạnh, Vệ Lê khó chịu khẽ lắc đầu, lông mi khẽ run, tỉnh lại từ trong cơn mê.
Đập vào mắt là một mảng đỏ chói, cửa sổ dán đầy chữ hỷ, Hỉ Thước bên ngoài cửa sổ rầm rì kêu, xen lẫn với tiếng trò chuyện đứt quãng của người trong sân, tạo nên một bầu không khí vui vẻ và yên bình.
Nàng choáng váng ngồi dậy, thầm nghĩ mình đã đầu thai vào nhà nào rồi, trông gia cảnh khá giàu có, hẳn sẽ không bỏ đói nàng nhỉ.
Cơ thể vẫn rã rời, Vệ Lê chống hai tay ra sau, rồi lại sửng sốt: Sao tay chân lại lớn vậy rồi, ngực cũng đã nhấp nhô, eo thắt chặt - vóc người này hẳn phải khoảng mười bảy mười tám tuổi, chắc chắn không phải là cơ thể của trẻ con.
Lại ngẩng đầu quan sát căn phòng, nàng thấy khá quen thuộc, cách bày biện trong phòng giống hệt Tĩnh An đường - nơi nàng ở kiếp trước. Không đúng - nếu nàng đầu thai thì sao lại mang theo ký ức của mình chứ, chẳng lẽ nàng không uống canh Mạnh Bà? Nhưng nàng cũng không nhớ từng gặp nhân vật như Mạnh Bà mà.
Trong lúc nàng đang bối rối thì cánh cửa khép hờ chợt mở ra, nam nhân từng làm nàng đau đớn từng đoạn ruột khiến nàng nản lòng thoái chí đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-la-do-doan-tu/3484971/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.