Edit: Bất Niệm 
Nhan Thế Ninh đi rồi, Nhan Chính không ngồi yên nổi. Ông chắp tay sau lưng, đi đi lại lại trong phòng, sau đó liền phất tay áo đi ra cửa. 
Nhan Thế Tĩnh đang ngồi trong phòng xem vòng ngọc mà Nhan Thế Ninh vừa mang tới, mặc dù lúc ấy trên mặt là vẻ miễn cưỡng nhận lấy, nhưng thực tế thì nội tâm đã tung tăng như chim sẻ, đây là vòng ngọc thượng đẳng nha! 
Tại lúc nàng ta đang vui mừng nhất thì nha hoàn bẩm báo, “Tiểu thư, lão gia đến!” 
Quay đầu nhìn lại đã thấy cha của mình sắc mặt âm trầm đứng đằng sau. 
“Cha, người làm sao vậy?" Nhan Thế Tĩnh đứng lên, buồn bực hỏi. 
Nhan Chính bất động thanh sắc ngồi xuống, nha hoàn muốn châm trà lại bị Nhan Chính ngăn lại, “Rót cho ta chén nước trắng là được rồi.” 
“Cha, sao người lại muốn uống nước trắng chứ? Đây là trà ngon thượng đẳng lần trước dì cho con.” Nhan Thế Tĩnh cũng ngồi xuống. 
Nhan Chính không nói gì, đến khi nha hoàn bưng nước lên, ông mới kéo tay Nhan Thế Tĩnh, cười như không cười nói, “Thế Tĩnh đã trưởng thành rồi, đã phải lập gia đình rồi!” 
Nhan Thế Tĩnh vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, theo bản năng lập tức rút tay ra kiểm tra, ai ngờ lại bị Nhan Chính kéo lại. 
“Cha, sao thế?” Nhan Thế Tĩnh nhíu mày nói. 
Nhan Chính thấy giọt máu rơi vào trong chén nước, mới buông tay Nhan Thế Tĩnh ra, “A, vừa rồi ta đang mải suy nghĩ. Nước này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-kiem-che-chut/2693786/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.