Edit: Bất Niệm  
Phúc Khánh lâu do ba tòa lâu nhỏ hợp thành, mỗi lâu tổng cộng có ba tầng, mà mỗi lâu đều có cửa chính riêng. 
Nhan Thế Ninh cảm thấy kinh ngạc, “Sao mấy tòa lâu này lại kỳ quái như vậy, chúng ta nên đi đâu bây giờ?” 
“Nàng muốn đi đâu?” Bùi Cẩn không giải thích cho nàng, chỉ cười hỏi. 
Lâu bên trái nhìn rất tinh xảo, xa xa còn có thể nghe được tiếng đàn trong đó vọng ra, có vẻ náo nhiệt hơn, Nhan Thế Ninh gật gật đầu, nói: “Cái ở bên trái đi!” 
Thấy nàng đi về hướng bên trái, Bùi Cẩn vội vàng ngăn cản, “Chỗ đó nàng không thể đi được!” 
“Vì sao?” 
Bùi Cẩn nói nhỏ mấy câu vào tai nàng, Nhan Thế Ninh lập tức đỏ mặt, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Còn có chỗ như vậy nữa!” 
Bùi Cẩn đứng đắn gật đầu, một vẻ ta chỉ là nghe nói chứ chưa từng đến đó bao giờ. 
“Nơi này thì sao?” Nhan Thế Ninh chỉ vào tòa lâu đoan trang, hào phóng ở chính giữa, hỏi. 
“Cái này chính là nơi ăn cơm đứng đắn.” Bùi Cẩn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “đứng đắn”. 
Nhan Thế Ninh chớp mắt một cái, nhìn về phía tòa lâu tinh xảo, tao nhã ở bên phải, hí mắt cười nói: “Vậy trong này là nơi mỹ nhân hội tụ?” 
Bùi Cẩn đột nhiên có dự cảm bất thường. 
Quả nhiên, Nhan Thế Ninh xòe quạt ra, cười thản nhiên, sau đó xoay người đi đến lâu bên phải, “Bổn đại gia đến chơi với mỹ nhân đây!” 
Thấy Nhan Thế Ninh chầm chậm bước đến, một thân áo choàng đen thêu hình  hoa văn, cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-kiem-che-chut/2693765/chuong-26.html