Bên kia, sau khi lên xe ngựa ra khỏi cung, Nhan Thế Ninh không nhịn được chọc chọc cánh tay Bùi Cẩn hỏi: "Vì sao huynh không đến chỗ Mục quý phi?"
"Đi đến đó làm gì, cô không chê nhàm chán sao?"
Đương nhiên Nhan Thế Ninh không tin lời của hắn.
Bùi Cẩn ôm chầm lấy nàng cười nói: "Tiểu sư tử, sau này tiến cung nếu không buộc phải nói chuyện với Mục quý phi thì không cần tiếp xúc với bà ta."
"Vì sao?"
"Ta sợ cô ngu dốt, bị bà ấy lừa gạt vẫn không biết."
Nhan Thế Ninh nhịn xuống bực tức, mỉm cười nói: "Vương gia còn gì dạy bảo hay không?"
"Còn chứ, ví như không được tùy tiện ăn thịt người, không cần tùy thiện bắt nạt người khác, cũng không cần tùy tiện tin lời người khác, tóm lại, ăn nhiều cơm ít nói lại, không có việc gì thì cứ giả bộ ngu cười ha hả là được, à không, cô cũng không cần giả vờ, cứ ngốc như vậy là được rồi." Bùi Cẩn nhịn không được vò đầu nàng.
Sau khi Nhan Thế Ninh bắt được cắn hắn một cái, trong lòng lại nhớ kĩ lời hắn nói. Bởi vì nàng biết Bùi Cẩn làm bộ trêu chọc, nhưng lời lẽ lại vô cùng chí lý sâu sắc.
Trở lại Vương phủ, đáng lẽ Nhan Thế Ninh muốn trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng Bùi Cẩn lại ngăn nàng.
"Đừng vội, trước tiên đi cùng ta gặp một người trong phủ."
Trong phủ còn có ai để làm quen chứ? Nhan Thế Ninh rất nghi ngờ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Bùi Cẩn cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-kiem-che-chut/2693732/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.