Phật Sinh về phòng, duỗi lưng một cái rồi lên giường đánh một giấc thật say. Thẳng đến giữa trưa thì mới bị Mai Hương đánh thức.
Mai Hương nói: “Vương phi, mau thức dậy. Chiều này chúng ta phải đi chùa Bạch Hạc. Ngài cũng đừng quên đấy.”
Phật Sinh dụi dụi mắt, dựa vào gối mềm ngồi dậy, chùa Bạch Hạc? Chùa Bạch Hạc gì? Không phải Hoắc Đình Vân vừa mới ngã bệnh ư? Sao lại đi ra ngoài nhanh như thế?
“Vương gia không phải đang bệnh sao? Chẳng lẽ chúng ta đi một mình?” Phật Sinh hỏi.
Mai Hương lắc đầu, giúp nàng sửa sang lại đầu tóc: “Tất nhiên là không phải, vương gia sẽ cùng đi với chúng ta.”
Phật Sinh xoay người xuống giường: “Nhưng hắn chẳng phải đang bị bệnh sao?”
Vẻ mặt của Mai Hương đột nhiên trở nên nghiêm túc, thanh âm cũng thấp xuống, nhưng mà trên mặt vẫn giữ lấy ý cười: “Chính là vì bệnh cho nên mới muốn đi. Vô Giác đại sư ở chùa Bạch Hạc rất tài giỏi. Lần trước vương gia của chúng ta ốm đau không dậy nổi, Vô Giác đại sư đã tới giúp vương gia khu trừ xúi quẩy. Sau đó vương gia thật sự đã tỉnh.”
Phật Sinh tự nhiên là không tin mấy thứ quái lực loạn thần này, chỉ có điều nghe Mai Hương nói thế thì nàng cũng chỉ có thể đáp: “Thì ra là thế, vị đại sư này đúng là thần nhân.”
Mai Hương gật đầu: “Đúng thế. Vô Giác đại sư cũng chính là người đã xem bát tự cho vương gia và vương phi đấy. Ngài và vương gia đúng là trời sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta-yeu-duoi-khong-the-tu-ganh-vac/2674863/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.