Phật Sinh không đáp là có thể hay không, nàng chỉ cúi người, cuốn chăn bên mình qua đặt lên người hắn, còn rất thân thiết hỏi: “Như vậy được chứ?”
Hoắc Vân Đình không lạnh chút nào, hắn chỉ đau thôi, nên đắp chăn dày như vậy cũng không có bất kỳ tác dụng thì cả, trái lại khiến hắn càng nóng, càng khó chịu hơn.
Nhưng thật sự là quá mức đau đớn, Hoắc Vân Đình đã không để ý đến nóng hay lạnh nữa, hắn chỉ buồn buồn ừ một tiếng rồi cắn răng không nói gì nữa.
Cách hai tầng chăn, Phật Sinh nhẹ nhàng ôm lấy hắn, cảm nhận được hắn hơi run rẩy, hơi thở cũng dần biến hóa. Mặc dù Hoắc Đình Vân là người giàu sang nhưng cũng không hạnh phúc hơn nàng là bao. Hắn có cha mẹ, nhưng đã mất lâu rồi, mà cơ thể hắn cũng không tốt nữa.
Đúng là thê thảm.
Phật Sinh cứ như vậy ôm hắn, bất tri bất giác ngủ mất. Bởi vì nàng đưa chăn cho Hoắc Vân Đình cả rồi, nên nửa đêm, lúc nhiệt độ hạ xuống, nàng tự giác chạy đi tìm nhiệt độ.
Hoắc Vân Đình cảm nhận được có người chui vào lòng mình thì lập tức ôm lấy người ta, đau đớn trên người hòa hoãn lại. Theo lý thuyết, ngày mai sẽ tốt lên thôi.
Ý thức cũng dần dần quay về, hắn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người nàng. Hắn lại toát mồ hôi, cứ như vậy ngủ mất.
Đối với chuyện buổi sáng thức dậy thấy mình đang nằm trong lòng Hoắc Đình Vân, Phật Sinh hết sức kinh hãi. Tối qua nàng đã làm gì? Sao lại nhân cơ hội lợi dụng người ta thế?
Phật Sinh ngừng thở, định rón rén xuống giường, nhưng mới vừa cử động thì Hoắc Đình Vân đã tỉnh. Hai người trợn mắt nhìn nhau, hoàn cảnh vô cùng lúng túng.
Phật Sinh giải thích: “Ta… Lúc ta ngủ hơi sợ lạnh, nên… Ha ha ha…”
Hoắc Đình Vân cũng không thấy có gì nghiêm trọng. Hắn mới toát mồ hôi xong, lúc này hơi mất sức, lại tưởng rằng nàng nghĩ cơ thể mình kém, nên dứt khoát biến sai thành sai thêm.
Hắn che miệng ho khan, yếu ớt vén chăn lên: “Ta hơi nóng, muốn đi ra ngoài, nàng có thể đỡ ta không?”
Phật Sinh gật đầu, đỡ cánh tay hắn, đưa hắn ra ngoài. Ngoài cửa có một cái ghế đá có thể ngồi, Phật Sinh đỡ Hoắc Đình Vân ngồi xuống đó. Đúng lúc Trương Sinh Căn đang bửa củi trong sân, nhìn thấy hai người họ thức dậy, hắn hỏi: “Cha ta đi ra ngoài nhặt củi đốt rồi, hai người đói không? Ta vào bếp lấy đồ ăn cho hai người.”
Phật Sinh gật đầu nói cảm ơn: “Ngươi cứ làm đi, Sinh Căn ca, ta tự đi lấy được.” Nàng lấy hai chén cháo, nàng và Hoắc Vân Đình mỗi người một chén, ngồi dưới tàng cây, hiếm có khi im lặng.
Hôm qua nàng nói chuyện phiếm với Trương đại ca đã biết được nơi này đã ở ngoài ranh giới giữa kinh thành và Cảnh Châu rồi, đi về phía trước khoảng mười dặm nữa sẽ đến trấn gần đây. Ở nơi vắng vẻ như thế này, không biết Hướng Cổ có thuận lợi tìm được bọn họ không nữa?
Nàng cảm thán như thế, dường như Hoắc Đình Vân có dự tính trong lòng: “Yên tâm đi.” Đương nhiên là có thể tìm được, nhưng quan trọng là hắn không muốn về nhanh như vậy.
Hắn đã sắp xếp xong xuôi rồi, Hướng Cổ phải bắt người tên Bảo Phương đó lại, chụp tội danh trộm cướp cho ả, cũng có cả tội danh cấu kết với Ngụy Khởi, muốn lấy mạng hắn nữa.
Nhưng hắn là một vương gia nhàn tản, cần gì phải khiến Ngụy Khởi làm to chuyện như vậy chứ? Có chăng là vì chuyện của cha hắn năm đó.
Đến lúc đó, những tội chứng này sẽ được trình lên cho hoàng đế. Tuy rằng đối với Ngụy Khởi cũng chỉ là bị thương ngoài ra thôi, hoàng đế cũng sẽ không mạnh tay với ông ta, nhưng ít nhất cũng có thể khiến chuyện này được nhắc lại. Còn có người đổ thêm dầu vào lửa nữa thì sẽ được điều tra lại, sẽ có chút thành quả.
Hoắc Đình Vân ung dung thong thả ăn cháo. Sau khi ăn xong, Phật Sinh đi rửa chén. Rửa xong, nàng hỏi Trương Sinh Căn: “Hay là ta giúp ngươi bổ củi nhé?”
Trương Sinh Căn liếc nhìn cơ thể nhỏ bé của Phật Sinh, lại nhìn Hoắc Đình Vân, lắc đầu: “Không cần, các ngươi thân phận tôn quý, việc nặng thế này để ta làm là được.”
Phật Sinh khoát tay, cưỡng ép đoạt lấy búa trong tay hắn, thể hiện tài năng cho hắn xem. Búa thật nặng, nàng dùng sức bổ xuống, thanh củi chia làm hai. Trương Sinh Căn không ngờ nàng còn nhỏ tuổi mà sức lực lại lớn như vậy, không khỏi vỗ tay khen nàng.
Phật Sinh bổ liên tiếp thật nhiều củi, tiện thể luyện tay, cả người thoải mái. Trên trán nàng đổ một tầng mồ hôi, nàng buông búa xuống, thở hổn hển. Thấy vậy, Hoắc Đình Vân đứng dậy đưa nước cho nàng, lại cẩn thận lau mồ hôi cho nàng.
“Cực khổ rồi.” Giọng hắn thật dịu dàng.
Trương Sinh Căn đứng một bên nhìn, có chút mờ mịt, cảm thấy chuyện này hình như ngược rồi…
Phật Sinh chý ý đến ánh mắt của hắn, giải thích: “Cơ thể phu quân ta không tốt, nên rất nhiều việc nặng này đều do ta làm, hắn phụ trách việc nhỏ, ví dụ như rót nước, lau mồ hôi.”
Trương Sinh Căn cái hiểu cái không mà gật đầu: “Thì ra là vậy.”
Phật Sinh lúng túng cười lên, đi đến ngồi xuống cạnh Hoắc Đình Vân. Nàng cười giả, lo lắng nói: “Ta cảm thấy hắn có chút hiểu lầm chúng ta.”
Hoắc Đình Vân nói: “Không sao, chúng ta chỉ tá túc tạm thôi, mấy ngày nữa sẽ đi.”
Được hắn nhắc nhở, Phật Sinh chợt nhớ tới bệnh của hắn: “Bệnh của ngươi không sao chứ? Đêm nay còn phát tác không?”
Vốn dĩ Hoắc Đình Vân muốn nói là không, nhưng lại sửa miệng, nói: “Không sao, nhịn một lúc là được.”
Phật Sinh “a” một tiếng, hỏi hắn có muốn trước khi rời khỏi đây, đi lên trấn tìm đại phu không.”
Hắn vẫn lắc đầu: “Bệnh này đại phu bình thường không xem được, đừng làm mất công, chỉ sợ ban đêm sẽ quấy rầy nàng thôi.”
Phật Sinh lắc đầu: “Không đâu.” Đêm qua nàng cũng không bị quấy rầy, thậm chí còn ngủ rất say nữa.
Nghe thế, Hoắc Đình Vân khẽ cười: “Vậy thì tốt.”
Thật ra ở trong phòng mãi cũng không tốt, trùng hợp hôm nay có nắng và gió nên hai người đi tản bộ trong thôn. Bọn họ không có y phục để mặc, chỉ đành mượn y phục của Trương đại ca. Mặc quần áo đơn giản như vậy, đi trên đường mòn ở nông thôn, trong một khoảnh khắc, bọn họ cảm thấy mình như một thôn dân giản dị.
Phật Sinh nhìn dãy núi chập chùng ánh nắng chiều chiếu lên đỉnh núi, tựa như khiến đỉnh núi cũng nhiễm một màu vàng kim, làm cho người xem có cảm giác ấm áp. Cộng thêm khói bếp lượn lờ bốc lên từ những mái nhà, ngói cũ đã mọc rêu xanh trên những nóc nhà. Có một nhà nuôi một con mèo màu xám trắng, nó nhìn hai người một cái rồi miễn cưỡng quay đầu đi ngủ.
Phật Sinh không khỏi cười lên: “Cuộc sống này thật thoải mái.”
Hoắc Đình Vân đi theo bên cạnh nàng, nhìn ánh nắng chiếu nên mặt nàng, không khỏi dừng lại. Phật Sinh chú ý đến ánh mắt của Hoắc Đình Vân, chợt nhớ đến những lời hắn từng nói. Nhất thời, nàng rơi quẫn bách, cúi đầu xuống, tiếp tục đi về phía trước.
Đường trong thôn cũng không quá bằng phẳng, Phật Sinh hơi thất thần, suýt chút nữa ngã nhào, may được Hoắc Đình Vân đỡ: “Cẩn thận.”
Đột nhiên Hoắc Đình Vân nói: “Trước kia nàng sống thế nào?”
Cuộc sống trước kia? Phật Sinh nghĩ lại, khi còn bé, nàng học võ công, rất nhiều người cùng nhau ở trong một đại viện, nếu học không tốt, không đủ xuất sắc thì ngay cả ăn mặc cũng rất miễn cưỡng. Nàng chính là một kẻ lờ mờ, nên khi còn bé, nàng dứt khoát không thèm cầu tiến, lăn lộn giang hồ, kiếm miếng cơm qua ngày.
Nàng hơi ngại ngùng gãi đầu; “Ta rất không có chí khí.”
Hoắc Đình Vân lại cười lên, cũng không cảm thấy nàng đánh giá chính xác về mình: “Sống đơn giản sẽ ung dung hơn nhiều. Nhưng nàng như vậy, nhất định sẽ rất cực khổ.”
Cực khổ sao? Cũng có một chút, nhưng sau đó đã quen, không thấy cực khổ nữa.
Sau này lớn hơn, những người có tiền đồ đều được đón đi, mà Phật Sinh, cũng bắt đầu tiếp nhận một vài công việc tay chân không đáng kể, giúp nhà này tìm mèo, giúp nhà kia bắt gà, cuộc sống cứ vậy qua đi.
Nói đến cuộc sống của nàng trước kia thì cũng không có gì hay cả. Nếu không phải có sự kiện kia, thậm chí nàng cũng sẽ không có liên hệ gì đến Hoắc Đình Vân cả.
“Ngươi thì sao? Cuộc sống của ngươi trước kia thế nào?” Sau khi nói cho đối phương biết về mình, đột nhiên Phật Sinh có cảm giác bầu không khí giữa mình và Hoắc Đình Vân thoải mái hơn nhiều.
… Nếu như không tính đến sự kiện thổ lộ kia.
Nàng không có bí mật nữa, không cần ngụy trang, chỉ cần làm chính mình.
Hoắc Đình Vân cười khẽ: “Ta sao? Ta càng nhạt nhòa hơn. Cha mẹ ta mất từ khi ta còn bé, ta sống cùng quản gia, lúc học chữ thì mời rất nhiều tiên sinh, cơ thể lại không khỏe, thường xuyên uống thuốc, còn phải đề phòng các phe nữa.” Bởi vì năm xưa cha hắn đắc tội rất nhiều người, dù sao thì vì cải cách chính sự, luôn phải đụng chạm đến lợi ích của một số người.
Đương nhiên hắn sẽ không bày tỏ hoàn toàn, nhiều năm cẩn thận dè dặt, tính hắn đã thành như vậy. Huống hồ, có một số việc, nàng biết hết cũng không tốt.
Hắn híp mắt, dường như đang nhớ lại: “Khi đó, ta còn đoán, rốt cuộc là ai giết cha ta. Ta đã tìm rất lâu, điều tra một lượt đám người đó, sau đó…”
Hắn đảo mắt, cười lên: “Chỉ vậy thôi.”
Nghe thật mệt, là chuyện nàng không làm được. Phật Sinh vỗ mạnh lên vai Hoắc Đình Vân: “Không sao, sau này sẽ tốt hơn.”
“Ừ.” Hoắc Đình Vân lên tiếng đáp lại.
Thôn rất nhỏ, đi thêm một hồi, hai người đã đi hai vòng. Nắng chiều cũng dần tắt, hoàng hôn buông xuống, hai người đi vào sân nhà Trương đại ca.
Bỗng nhiên Hoắc Đình Vân cười lên, Phật Sinh không rõ, nhìn về phía hắn: “Sao thế?”
Hoắc Đình Vân nói: “Thật ra ta nhớ ra một chuyện.” Hắn trầm ngâm nói: “Lúc ấy nàng bỗng nhiên xuất hiện, ta cân nhắc đến an toàn nên để Hướng Cổ trông chừng nàng. Có một lần nàng ra khỏi phủ, Hướng Cổ cũng đi theo, thấy nàng xách một túi quần áo…”
Hắn nhìn sắc mặt Phật Sinh, nàng trừng hắn, bỗng nhiên có chút ngượng ngùng: “Ồ… Sau đó thì sao?”
Là vì đồ trong bao quần áo của nàng rất buồn cười sao? Những thứ đó vô cùng có ý nghĩa với nàng, mặc dù trong mắt người bên cạnh, đó chỉ là những thứ không đáng nhắc tới.
Hoắc Đình Vân lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc, cũng không có ý đùa cợt hay nhạo báng: “Ta chỉ tò mò, những thứ đó có ý nghĩa gì, nàng có thể nói cho ta không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]