Phật Sinh nghèn nghẹn a một tiếng, sau đó bỗng nhiên lại hơi cao giọng: “Ngươi thật sự chỉ tới một mình thôi sao?”
Hoắc Đình Vân ừ môt tiếng, buông tay nàng ra, kéo nàng ngồi xuống bên giường: “Đúng vậy. Nàng sợ à?”
Phật Sinh lắc đầu: “… Vẫn ổn.”
Hoắc Đình Vân nắm tay nàng trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng nắn bóp xương ngón tay của nàng, dường như cảm thấy rất thú vị. Phật Sinh nhìn bộ dạng yếu đuối của hắn, nhớ lại Hoắc Đình Vân mình nhìn thấy hôm dó, quả thực là đối lập quá mức mạnh liệt, nàng cũng cực kỳ chấn động.
“Ngươi…” Phật Sinh tò mò thăm dò hắn: “Dáng vẻ bình thường thế nào?”
Hoắc Đình Vân sững sờ, bật cười hỏi: “Bây giờ ta không bình thường sao?”
Phật Sinh lắc đầu rồi gật đầu: “Cũng không phải không bình thường, chỉ là… đây là dáng vẻ vốn có của ngươi ư?”
Hoắc Đình Vân vẫn cười: “Nương tử à, nàng muốn nghe cái gì? Người ngụy trang quá lâu rất khó phân rõ ràng, cái gì là thật, cái gì là giả? Nàng muốn nghe chuyện này ư?”
Phật Sinh trầm mặc, lại nghe hắn cười bảo: “Bất kể là ta thế nào đi nữa, đó cũng là ta chân thật, đều là một phần của ta. Ta bây giờ lúc đối mặt với nàng rất nhẹ nhàng, không tốt sao?”
Phật Sinh a một tiếng, gật đầu: “Tốt thì tốt, nhưng như vậy… ta cứ cảm thấy có chút khó chịu.”
Nàng lắc đầu, gạt đi những suy nghĩ này, khiến bản thân suy nghĩ chính sự: “Chuyện của ngươi và Ngụy Khởi là sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta-yeu-duoi-khong-the-tu-ganh-vac/2674808/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.