Bởi vì không gian có hạn, thân là đạo lữ, Sở Ly cùng Phong Khinh Hàn hiển nhiên cũng sẽ được xếp ở chung một phòng. Vị trí là nằm ở lầu hai, bên cạnh phòng chứa lễ vật.
Mà những người khác, liền chịu đựng chen lấn một chút, sáu người một phòng, cũng không phân biệt nam nữ, chỉ sắp xếp theo tu vi cùng thân phận.
Mà vừa vặn, phòng của Mục Viễn Khanh và Bạch Yêu Yêu cũng liền nằm ở ngay bên dưới phòng của hai người Sở Ly.
Màn đêm buông xuống, bởi vì trở ngại giáo chủ cùng thánh tử đều đang ở đây, đám giáo chúng này cũng không dám làm náo loạn, chưa đến giờ tuất liền đã ai về phòng nấy, nên tu luyện thì tu luyện, nên đi ngủ thì đi ngủ.
Mà lúc này, không gian tĩnh lặng cũng rất thích hợp để Sở Ly tĩnh tâm ngộ đạo. Đương nhiên, tiền đề là kẻ nào đó ở bên cạnh có thể giữ im lặng một chút…
“Tiểu Sở Sở, ngươi cứ ngồi yên một chỗ như vậy, thật sự không cảm thấy tẻ nhạt, vô vị sao?”
Khóe môi câu lên, thấy Sở Ly rốt cuộc cũng có phản ứng, dùng ánh mắt căm tức nhìn mình, Phong Khinh Hàn liền hơi nghiêng người nằm xuống giường, bàn tay cũng chậm rãi đem hai bên vạt áo kéo ra.
Kèm theo đó, chính là một chuỗi động tác ‘liếc mắt đưa tình’ :“Thế nào, Tiểu Sở Sở, có muốn lên giường, cùng ta cảm ngộ nhân sinh, tìm hiểu triết lý sống cùng lạc thú trong tu hành hay không?”
Hít sâu một hơi, nhịn xuống xúc động cầm lấy thư tịch trên bàn ném thẳng vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta-nhan-cach-phan-liet/379284/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.