“Ta nói này, tiểu tử, người ta không phải chỉ khen ngươi một câu, gọi một tiếng tướng công thôi sao, có cần thiết phải vui mừng như vậy hay không?”
“Ngươi chẳng lẽ dự định cứ nằm cười ngây ngô như vậy đến sáng à? Bằng vào chút tiền đồ đó của ngươi, chẳng trách người ta lại không thích ngươi. Dù sao, sống chung trong một cơ thể với ngươi, ta đều cảm thấy mất mặt.”
Thời khắc này, ở bên trong thể nội của Kì Ngân, tàn hồn của Phong Khinh Hàn cũng đã hóa thành một bóng người thu nhỏ, mơ hồ, không nhìn rõ được dung mạo.
Tư thế ngồi của bóng người vô cùng tùy tiện, một chân duỗi thẳng, một chân lại gác lên cao, cho người ta một loại cảm giác giống như lưu manh đầu đường xó chợ.
Phát hiện tiểu tử Kì Ngân này cũng không hề để ý tới lời mình nói, âm thầm bĩu môi, Phong Khinh Hàn liền đem tầm mắt chuyển đến trên hư ảnh tựa như một vầng thái dương, kim quang chiếu rọi ở ngay bên cạnh mình.
Chỉ thấy lúc này, đối phương đã chẳng khác gì lão tăng nhập định mà khoanh chân ngồi xếp bằng. Sống lưng thẳng tắp như tùng bách, muốn bao nhiêu nghiêm chỉnh liền có bấy nhiêu nghiêm chỉnh, cùng Phong Khinh Hàn chính là hai thái cực hoàn toàn đối lập với nhau.
Thế nhưng, thời khắc này, ngay khi Phong Khinh Hàn vừa chuẩn bị lôi kéo đối phương nói chuyện phiếm. Thì trong chớp mắt đó, bằng vào nhãn lực nghịch thiên của mình, hắn đã nhìn thấy được rất rõ ràng, trên môi của thân ảnh thần thánh này, cư nhiên lại xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta-nhan-cach-phan-liet/379257/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.