Chương trước
Chương sau
Kỳ thực, mục tiêu ban đầu của hắc y nhân liền chính là Kì Ngân. Thậm chí, bởi vì không muốn kinh động đến Sở Ly và cao thủ trong Ma giáo, gã còn đã lén lút mở ra kết giới phòng không, đem mảnh không gian này bao khỏa lại.

Nhưng hiện tại xem ra, mục tiêu của gã có thể thay đổi được rồi.

Gã tin chắc, giá trị của Sở Ly, sẽ hoàn toàn vượt xa một thánh tử không có quyền lực như Kì Ngân.

Nếu như đem y mang về, chủ thượng của gã nhất định sẽ vô cùng vui mừng mà trọng thưởng cho gã.

Nghĩ tới viễn cảnh tươi đẹp trong tương lai, hắc ảnh liền cấp tốc đi tới, bước chân tựa như mang theo gió, gần như không nghe được chút thanh âm nào. Cũng chẳng trách lại có thể ẩn giấu lâu như vậy đều không bị phát hiện.

Đi đến bên cạnh Sở Ly, nhìn xem thần sắc băng lãnh trên mặt y, thân là sát thủ hàng đầu được huấn luyện nghiêm khắc, hắc y nhân cũng sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp - tỷ như nói nhảm, để y có cơ hội tranh thủ thời gian.
Cho nên, ống tay áo khẽ nhấc lên, chỉ thấy, một luồng hương khí liền đã đột ngột bị gã tung ra. Khiến Sở Ly dù đã nhanh chóng nín thở, nhưng vẫn chậm mất nửa nhịp.

Hít vào một luồng hương khí, Sở Ly chỉ có cảm giác đầu óc mê muội. Dù cho thần hồn của y vô cùng cường đại, nhưng bởi vì không có tu vi, nên chỉ vừa mới chống cự được chưa đến mười giây, y cũng liền đã không khống chế được nữa mà hôn mê.

Ở cách đó không xa, nhìn thấy Sở Ly đã ngất xỉu, còn bị hắc y nhân nắm cổ áo lôi dậy, đáy lòng Kì Ngân liền nóng như lửa đốt. Trong đầu thậm chí còn sản sinh ra một suy nghĩ tương đối nguy hiểm…

Nếu không…thì mở ra phong ấn đi?

Không được, tuyệt đối không được, phụ thân trước kia đã từng căn dặn qua, trừ phi là ma giáo diệt vong, hoặc đứng trước nguy cơ sinh tử, nếu không, hắn tuyệt đối không được giải khai phong ấn của chính mình.
Thế nhưng, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Sở Ly bị kẻ lai lịch bất minh này bắt đi sao?

“Này, tiểu Ngân nhi, ngươi cần gì phải đắn đo như vậy chứ? Vừa muốn cứu tiểu kiều thê, lại vừa không muốn cởi bỏ phong ấn, rất đơn giản thôi, ngươi có thể đem cơ thể nhường lại cho ta, ta giúp ngươi xử lý con giun nhỏ này, đảm bảo sạch sẽ lưu loát, không dơ một ngón tay.”

Đã sớm chờ đợi cơ hội này từ lâu, nhìn ra nội tâm xoắn xuýt của Kì Ngân, Phong Khinh Hàn liền nhanh chóng dùng giọng điệu cám dỗ nói.

Bởi vì hồn phách của Kì Ngân là hồn phách toàn vẹn nhất trong ba người bọn họ, nên đại bộ phận thời gian, linh hồn của hắn liền sẽ là chủ thể, chiếm giữ quyền khống chế cơ thể này.

Thế nhưng, chỉ cần hắn muốn, linh hồn của ba người bọn họ vẫn có thể tùy ý hoán đổi cho nhau.
Chỉ có điều, sau khi hoán đổi, thì phải mất ít nhất ba ngày, hắn mới có thể lần nữa lấy lại quyền khống chế thân thể được. Mà ba ngày này, xem như là một quá trình giảm sốc, để cơ thể này không bởi vì thay đổi linh hồn quá mức thường xuyên mà trở nên suy nhược.

“Tiểu Ngân nhi, ngươi cảm thấy đề nghị của ta như thế nào?”

Trong đầu văng vẳng âm thanh của Phong Khinh Hàn, Kì Ngân liền trầm mặc, cũng không đáp lời.

Dùng chung cơ thể nửa năm, ba người bọn họ cũng đã từng hoán đổi linh hồn hai lần. Nhưng những lần đó, đều là ở bí cảnh, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc, nguy hiểm cận kề…

Nói thật, kể từ khi thành thân với Sở Ly, Kì Ngân cũng đã bắt đầu có chút kích ứng với việc dùng chung cơ thể với người khác, càng đừng nói chi là chủ động để đối phương điều khiển cơ thể của mình.
Đặc biệt là Phong Khinh Hàn, đêm qua, hắn rõ ràng đã lộ ra việc bản thân có tâm tư không thuần đối với với Sở Ly.

Mặc dù đã sớm biết được sự lợi hại của hắn, cũng như không hề nghi ngờ việc hắn có thể gϊếŧ chết hắc y nhân này được hay không. Nhưng đối với nhân cách của hắn, như đã nói từ trước, Kì Ngân thật sự là không dám tin tưởng chút nào.

Ba ngày, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.

Nếu bình thường thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại, tình trạng của Sở Ly lại có chút bất ổn, tựa như là tu vi xảy ra vấn đề gì đó, hơn nữa, còn đang hôn mê bất tỉnh, có trời mới biết, sau khi gϊếŧ được hắc y nhân, Phong Khinh Hàn sẽ đối Sở Ly làm ra chuyện gì.

Đừng hỏi Phong Khinh Hàn thật sự sẽ làm ra loại chuyện hèn hạ vô sỉ như vậy sao? Bởi vì Kì Ngân có thể xác định, hắn sẽ!
“Hạ tiền bối, ngài có thể ra tay giúp ta lần này được không?”

So với nhân cách của Phong Khinh Hàn, Kì Ngân hiển nhiên sẽ càng tin tưởng nhân cách của Hạ Vãn Ý hơn.

Trong mắt của hắn, Hạ Vãn Ý là một chính nhân quân tử hàng thật giá thật. Từ cốt cách đến bề ngoài, đều tràn ngập chính khí, khiến người dễ dàng tin phục.

Quan trọng nhất là, đối phương làm người vô cùng có chuẩn tắc, căn bản khinh thường làm những chuyện thiếu lễ nghĩa liêm sỉ như vậy.

Cho nên, giao thê tử cho đối phương, Kì Ngân cảm thấy, chính mình có thể gối cao đầu, yên tâm được rồi.

**Kì Ngân của nhiều năm sau khi nhìn lại giây phút này :“Hạ Vãn Ý, là ta nhìn lầm ngươi! Mắt của ta lúc đó đúng là bị mù mà, cho nên mới đem lòng tin đặt lên người tên khốn kiếp nhân mô cẩu dạng như ngươi. Đứng lại, mau thả thê tử của ta ra!”
–Nước đi đó ta đi lầm rồi, cho ta đi lại được không? (╯°□°)╯︵ ┻━┻

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.