06
Hàng ngày phải tỉnh táo chịu đựng mười tám đạo lôi kiếp mà không thể gây tổn thương thực thể, đó là hình phạt đau đớn nhất của thiên đình.
Không biết Ôn Tiên Quân đã làm gì, nhưng bên trong có một tiểu cung nữ ra ngoài báo tin, nói rằng hắn muốn gặp ta.
Ta suy nghĩ mãi, cũng nên gặp hắn để kết thúc mọi chuyện.
Từ xa đã nghe thấy tiếng cãi vã của Ôn Tiên Quân và công chúa Nguyên Hi.
“ Ngươi là cái loại thần tiên gì, đến một chút thánh nữ thảo cũng không lấy được, ngươi không nói rằng Côn Luân Hư Cảnh như đi trên đất bằng sao? Thần tiên gì mà hèn hạ, yếu đuối.”
“ Nếu ngươi không tự ý trốn đi, ta đã không bị mãnh thú giữ chân.”
“ Ta không giống ngươi, tu luyện cả ngàn năm, ta chỉ là phàm nhân, sống chưa được mười tám năm, làm sao dám đấu với mãnh thú.”
“ Ngươi không dám đấu với mãnh thú, nhưng lại dám trộm đan dược của Thái Bạch Kim Tinh, còn ăn hết cả lọ. Nếu ngươi không tham lam như vậy, chúng ta đã không rơi vào tình cảnh này.”
“ Bốp bốp bốp!” Ta vỗ tay bước vào, hai người họ nhìn thấy ta, lập tức im bặt.
“ Tiếp tục đi, sao lại dừng lại?” Ta mỉm cười khuyến khích họ tiếp tục cuộc chiến chó cắn chó.
Họ quay đầu đi, không nhìn nhau nữa.
Ta không muốn tốn thời gian với họ: “ Gấp gáp mời ta đến, có việc gì thì nói mau.”
Ôn Tiên Quân khổ sở nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta-mang-ve-mot-nu-tu-nhan-gian/3615100/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.