Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió Từ lúc nào mà hắn thích nàng? rõ ràng vừa mới bắt đầu đối xử với nàng rất lạnh lùng, đâm hỏng ngọc bội còn bắt nàng đền, sau đó thái độ cũng không nóng không lạnh, cho dù có trợ giúp nàng, cũng là vì nể mặt Tạ Minh Kha. Nhưng ngày đó nàng đi tới quân doanh tìm hắn, trước cửa Hầu phủ hắn trừng phạt Du Tố Hoa. Là từ lúc đó hay sao? Lúc đó nàng vẫn còn rất nhỏ đấy, Kỷ Dao nghĩ tới nghĩ lui, cũng không biết Dương Thiệu bắt đầu sinh ra tâm tư từ lúc nào. Tiểu cô nương lại phát ngốc rồi, Dương Thiệu thấy đũa bạc trong tay nàng dần dần trượt xuống, trong lòng thầm nghĩ có lẽ ăn thế này bất tiện, liền lệnh cho Trần Tố đi xung quanh tìm một chiếc bàn lùn tới, lại trải lên một tấm đệm bằng gấm. "Ngồi xuống đi." "Đa tạ Hầu gia." Thế này thoải mái hơn nhiều, Kỷ Dao thưởng thức vài miếng, nở ra nụ cười, loại đồ ăn này có thể làm tới mức không có chút mùi tanh nào thực sự rất khó, hơn nữa lại có thể tươi ngon thơm ngọt như vậy, liên tiếp khen ngợi, "Chẳng trách Mai gia trang sinh ý tốt như vậy." "Nếu ngươi thích, lần sau ta mang ngươi đi ăn cái khác, thịt chưng ướp rượu, cua hoàng đế, canh cá cháy thường....nhà bọn họ đều làm không tệ." Kỷ Dao ngơ ngẩn: "Sao ngài lại biết?" "Lời này có ý gì?" Dương Thiệu biết rõ nhưng cố ý hỏi. "Những món này, ta đều rất thích ăn." "Vậy chỉ có thể nói ta và Kỷ cô nương có chung sở thích," nam nhân nhìn nàng, "lần sau có muốn đi cùng ta không?" Ý cười trong mắt sáng như sao, lấp lánh lấp lánh. So với hắn ở kiếp trước thân thiện trực tiếp, lại có thêm một loại phong vị đặc biệt khác, Kỷ Dao cảm thấy mặt mình rất nóng, cúi đầu xuống: "Sợ rằng không thỏa đáng, nương cũng sẽ không đồng ý, ta hôm nay...ăn cái này, đã là không nên rồi." Nàng chống không được sự tham lam, hắn lại nói đường đường chính chính như vậy, cái gì mà bồi thường vân vân và mây mây.
Kỷ Dao buông đũa bạc xuống: "Ta phải đi rồi, Hầu gia." cô nương gia rụt rè là điều đương nhiên, Dương Thiệu nói: "Ta đưa ngươi đi." Như vậy tương đối an toàn, vạn nhất trên đường lại gặp phải Tống Vân và Tống Thụy thì sao, nàng phải đối phó như thế nào? Kỷ Dao cũng nghĩ như vậy, nên không cự tuyệt. Hai người sóng vai mà đi. Nam nhân không nói nhiều lời, nhưng rõ ràng đã thả chậm bước chân hơn so với ngày thường, vì vốn dĩ nàng không đi theo kịp. Nếu như ở kiếp trước, hắn nhất định sẽ nắm tay nàng mà đi, lòng bàn tay hắn dày rộng mà khô ráo, nàng có thể hồi tưởng được loại cảm giác ấm áp đó một cách rõ ràng, trong lòng nhất thời không biết là tư vị gì. Hai người bọn họ, kết cục đều không tốt, kiếp này, có nên ở bên nhau không? Nghĩ tới các chuyện trước đây, Kỷ Dao đột nhiên có chút mê mang. một đôi bóng người thu vào đáy mắt, Du Tố Hoa hận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Vì muốn làm Thái phu nhân vui vẻ, ả từ nhỏ đã bị người ôm tới Hoài Viễn Hầu phủ, bởi vì Du gia không phú quý bằng Hầu phủ, các trưởng bối đều hi vọng ả có thể gả cho Dương Thiệu. Nhưng những năm này trôi qua, người nam nhân kia chưa từng nhìn ả, vì một nữ nhi Kỷ gia, nhục nhã ả trước mặt Thái phu nhân. Thái phu nhân vậy mà lại giúp đỡ nhi tử, đem ả đuổi ra khỏi nhà. Mẫu thân quở mắng ả, nói ả quá ngu xuẩn. Phụ thân cũng ghét bỏ ả, nói ả vô dụng. Du Tố Hoa nắm chặt ngón tay, chỉ cảm thấy một trận đau nhức, giơ lên nhìn, cư nhiên phát hiện có máu chảy ra. Mấy ngày trước, vì muốn thêu "Diệu pháp liên hoa kinh" lên trên tơ lụa mà cảm thấy mệt mỏi, ả không cẩn thận đâm rách da vài chỗ, nhưng nhất định là đáng giá, biểu di mẫu nhìn thấy nhất định sẽ thích, cũng sẽ vì tâm huyết của ả mà tha thứ. Du Tố Hoa lại cười. Thấy Kỷ Dao đi tới, Liêu thị tiến lên đón: "Dao Dao, không phải con bầu bạn bên người Công chúa hay sao, có chuyện gì vậy? " Công chúa bắt được cò trắng đang vội chơi với chúng, cho nên con trở về." Kỷ Dao cũng không nói ra chuyện vừa rồi, nhìn Dương Thiệu một cái, "giữa đường gặp được Hầu gia, Hầu gia đưa con một đoạn." "Làm phiền Hầu gia." Liêu thị có chút hiểu rõ ý đồ của Dương Thiệu, nhưng cũng không chọc thủng, dù sao cũng chưa tới bước đó, lại đợi thêm một thời gian xem sao. Nhưng bà đã rất vừa lòng rồi, thử hỏi trong Kinh Thành này có ai xửng làm rể hiền hơn so với Dương Thiệu hay sao? Dù sao với gia thế nhà mình, không thể trèo cao. Dương Thiệu cười nhẹ nhàng: "Chỉ là thuận đường." "Nhanh tạ ơn Hầu gia." Liêu thị thúc giục nữ nhi. "Đa tạ Hầu gia," Kỷ Dao liếc Dương Thiệu một cái, "Hầu gia đi thong thả." Ăn đồ ăn của hắn, vậy mà lại thúc dục hắn rời đi? Dương Thiệu nhướng mày, thật sự có loại xúc động muốn bắt Kỷ Dao yêu thương cho thật tốt. Ánh mắt nam nhân u tối, hiển nhiên là có bất mãn. Kỷ Dao giả bộ không phát hiện ra, nàng còn chưa nghĩ xong đâu. Dương Thiệu đương nhiên chỉ có thể rời đi, chẳng lẽ trước mặt Liêu thị còn dám quấn quýt si mê hay sao? Đợi đến khi hắn rời đi, Kỷ Dao mới nâng mắt nhìn theo. Bóng lưng nam nhân cao ngất thẳng tắp, đi lại như gió, một thân cẩm bào mặc trên người hắn cực kỳ dễ nhìn. Từ xa Kỷ Đình Nguyên đi tới, cao giọng nói: "Ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi, đi, ca ca câu cá cho ngươi ăn!" đã nói từ trước rồi, kết quả Kỷ Dao phải đi bồi Công chúa gì đó, Kỷ Đình Nguyên suýt nữa không đợi nổi. "Vâng, ca ca!" Kỷ Dao đáp ứng một tiếng, lại nghĩ nghĩ, Tống Vân và Tống Thụy có lẽ vẫn còn ở bên hồ Chân Châu, vội nói: "Chúng ta tới hồ bên cạnh câu cá, có được hay không? Hồ Chân Châu đều xem đến ngán rồi." Kỷ Đình Nguyên cảm thấy kì quái, nhưng cũng không phản đối: "đi chỗ nào ta cũng có thể câu được cá." Liêu thị thấy vậy thì dặn dò: "Đừng câu muộn quá." Kỷ Đình Nguyên đáp ứng, kéo muội muội, kêu gã sai vặt chuẩn bị dụng cụ đi tới bên hồ. Gần núi Ngọc Sơn, hồ Chân Châu là đẹp nhất, nhưng bên cạnh cũng có vài hồ nhỏ rải rác, có một số hồ không thích hợp câu cá, mọc đầy cỏ và bèo, một số hồ lại có thể câu. Kỷ Đình Nguyên vừa mới tìm được một chỗ ngồi xuống, liền nghe thấy một trận tiếng cười thanh thúy: "Dao Dao, muội đến rồi, hôm nay ta vẫn luôn đợi muội, kết quả muội trở thành người bận rộn rồi. Là Thẩm Nghiên, Kỷ Dao nhìn về phía ca ca, cười nói: "Ta cũng không muốn mình bận như vậy, thực sự là mệt chết, hiện tại rốt cuộc có thể nghỉ ngơi một chút rồi." Đánh giá Thẩm Nghiên một chút, phát hiện nàng ta ăn mặc vô cùng giản dị, không giống như trước đây trang điểm lộng lẫy, trang sức, váy áo đều điểm xuyết chân châu bảo ngọc. Hôm nay thực sự ăn mặc quá đơn giản. Kỷ Dao kì quái: "Tỷ làm gì mà ăn mặc trang điểm như thế này?" Muốn gặp ca ca, lẽ nào không nên làm đẹp một chút hay sao? Thẩm Nghiên nhỏ giọng nói: "Thay đổi phong cách, nói không chừng hắn sẽ thích." Kỷ Dao co rút khóe miệng. "Nếu như không được, lần sau ta lại đổi phong cách khác." "Ò." Kỷ Dao có chút không biết nên phản ứng như thế nào, thầm nghĩ quản bọ họ lăn lộn qua lại như thế nào, dù sao cho dù có tệ đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể tệ hơn kiếp trước được. Kỷ Đình Nguyên mắc mồi vào câu thả xuống hồ, ngồi xuống câu cá. Kỷ Dao đợi ăn, cho nên kêu gã sai vặt nhóm lửa. "Dao Dao, sao Nguyệt Nhi tỷ và Tạ đại nhân không tới?" Thẩm Nghiên cảm thấy kì lạ. Nhưng Kỷ Dao một chút cũng không cảm thấy kì lạ, tỷ tỷ từ trước tới nay đều an tĩnh, còn tỷ phu, cũng giống vậy, không đến là bình thường, hai ngươi ở trong nhà đánh đàn đối thơ, cũng không có gì là không tốt. Thẩm Nghiên gật gật đầu: "Ngược lại cũng đúng, cho nên cưới thê tử lập gia đình cần có sở thích giống nhau, như vậy mới thoải mái." "Đúng vậy," Kỷ Dao nhân cơ hội khuyên bảo hai câu, "nếu tỷ đã hiểu được đạo lí này, thì nên...." "Nên cái gì? Ta và ca ca muội cũng có chung sở thích, hắn thích câu cá, ta cũng thích, hắn thích uống rượu, ta, ta cũng thích." Kỷ Dao than nhẹ một tiếng. Thẩm Nghiên tìm một chỗ tốt nhất, nhìn trộm Kỷ Đình Nguyên. Công tử bên hồ mặc áo xanh đi giày đen, thần sắc thanh nhàn, càng nhìn càng thấy anh tuấn, hai tay nàng ta không tự chủ được đưa lên nâng má phấn. một người to như vậy, cho rằng cỏ lau có thể che khuất hay sao? Kỷ Đình Nguyên liếc ngang thấy cô nương kia, trong lòng dâng lên ngọn lửa không tên, suýt nữa đem cần câu vứt vào trong nước. Nhưng như vậy thì không câu được cá, Kỷ Đình Nguyên rời tầm mắt, xem như không nhìn thấy. Thế nhưng bóng dáng tiểu cô nương phản chiếu xuống mặt nước, áo trắng quần trắng, theo từng làn nước dập dờn, cư nhiên có thể nhìn thấy một cách rõ ràng, hắn ta rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, quát: "đi xa một chút, ở đây làm cái gì?" Thẩm Nghiên bị dọa giật mình. hắn ta sao có thể phát hiện ra mình? Nàng ta vội vàng đứng lên, đi tới chỗ Kỷ Dao. Vậy mà lại không đấu khẩu với hắn ta, Kỷ Đình Nguyên ngơ ngác, quay đầu lại nhìn, tiểu cô nương đã ngồi xuống rồi, yên yên tĩnh tĩnh, dường như vô cùng nghe lời. hắn ta cau mày. Thẩm Nghiên đương nhiên là nhẫn nhịn, lần trước Kỷ Dao bảo nàng ta mềm một chút, nàng ta trở về liền nghĩ không nên đối nghịch với Kỷ Đình Nguyên. không phải là nàng ta thích Kỷ Đình Nguyên hay sao, đương nhiên phải thuận theo hắn ta một chút, nếu như như vậy mà Kỷ Đình Nguyên vẫn không thích nàng ta, nàng ta liền không có biện pháp nào khác. Nhưng trước đó, nàng ta khẳng định phải thử xem sao. Sau đó Kỷ Đình Nguyên câu được rất nhiều cá, thắng lợi trở về. ................ Vừa mới lập hạ. Kỷ Nguyệt thấy bắt đầu có muỗi, sai nha hoàn đổi sang rèm cửa sổ mỏng, đệm chăn dày nặng cũng bị đổi thành loại nhẹ mỏng. Thấy trong phòng bận rộn, Tạ Minh Kha cười cười đi vào: "Đừng làm mình mệt quá." "không mệt," Kỷ Nguyệt đưa cho y một danh sách, "muốn mang đi tặng cho phụ thân, chàng xem xem, có thích hợp không?" Rất nhiều đồ dùng hàng ngày, còn có điểm tâm đặc sản trong Kinh Thành, còn có lá trà, linh chi, nhân sâm trăm năm, Tạ Minh Kha cười, trong lòng cảm thấy ấm áp: "Phụ thân biết được nàng quan tâm như vậy, nhất định sẽ thích, vậy liền cho người đưa đi, mặc dù có lẽ phụ thân không dùng tới." Kỷ Nguyệt liền phân phó xuống, lại nhìn Tạ Minh Kha một cái: "Có chuyện gì sao?" Mặc dù là ngày hưu mộc, nhưng Tạ Minh Kha rất bận, vào thời điểm này thường sẽ không về phòng. " thật thông minh, Sở vương điện hạ mời ta tới Vân Hòa Cư uống trà." "Vân Hòa Cư?" Kỷ Nguyệt nghe thấy cái tên này, "hình như là một nơi rất thú vị, thiếp ngược lại chưa từng tới đó." "Nàng chưa từng tới?" Tạ Minh Kha ngơ ngẩn, nhưng một lát sau liền hiểu rõ, năm trước Kỷ gia mới chuyển tới Kinh Thành, Kỷ Nguyệt rất nhanh liền gả cho y, chưa từng tới cũng là bình thường, y nắm lấy tay nàng ấy, "nếu không thì nàng đi cùng ta? Trà của Vân Hòa Cư uống rất ngon, không có quán trà nào có thể so sánh, cho nên trà sư ở đó còn được phái vào cung." "Nhưng thiếp nghe nói, hình như chỉ có nam nhân mới có thể tới." "Mới đầu là như vậy, nhưng danh tiếng càng ngày càng lớn, các vị phu nhân và cô nương cũng ngưỡng mộ mà tới, cũng không thể thực sự ngăn cản được? Chỉ cần nữ giả nam trang, Vân Hòa Cư liền không quản, cứ lâu dài như vậy, còn chuyên môn ngăn cách dành một chỗ cho khách nữ, các cô nương cũng xem như một lạc thú khác lạ." "Vậy sao?" Kỷ Nguyệt có chút động tâm, "nhưng không phải là chàng phải cùng Sở vương điện hạ...." "Vậy không bằng mời Dao Dao cùng đi, nàng cũng có bạn?" Tạ Minh Kha nói, "chỗ đó không những có trà ngon, cũng có danh họa xuất sắc để thưởng thức." Thê tử của y yêu thích sự tao nhã, những nơi thanh u. Kỷ Nguyệt rốt cuộc cũng bị thuyết phục: "Thiếp cũng lâu rồi chưa gặp Dao Dao, nó lại ham chơi, khẳng định còn muốn tới đó hơn thiếp." Tạ Minh Kha liền ra lệnh cho người đi kiếm hai bộ y bào thích hợp với hai tỷ muội Kỷ Nguyệt. Khi đưa trang phục tới Kỷ gia, Liêu thị cảm thấy đầu đầy mơ hồ, ngược lại Kỷ Dao nghe thấy có thể đến Vân Hòa Cư, vô cùng hưng phấn, lập tức liền thay trang phục. "Đứa trẻ này." Liêu thị dở khóc dở cười, "đi rồi đừng có gây thêm phiền phức cho cô gia và Nguyệt Nhi đấy." "Đương nhiên sẽ không, chỉ là đi uống trà, sao con có thể gây phiền phức được?" Kỷ Dao cũng rất nhớ tỷ tỷ, lại có chỗ chơi vui như vậy, đúng là vô cùng hợp ý. Nàng lập tức ngồi kiệu tới Tạ phủ. Ai nghĩ tới, vừa mới đi cùng Tạ Minh Kha và Kỷ Nguyệt tới Vân Hòa Cư, liền đối diện trực tiếp với Tống Vân. Kỷ Dao suýt nữa thì trốn ra sau lưng tỷ tỷ. không phải là uống trà cùng tỷ tỷ hay sao, sao lại đụng mặt Tống Vân vậy? Bên tai nghe thấy giọng nói trong trẻo của Tống Vân: "Tạ đại nhân, ngươi đến thật sớm, ta suýt nữa thì thất lễ...." nói xong ánh mắt rơi xuống người Kỷ Dao, mâu quang hơi động. Vừa mới nhìn còn nghĩ Tạ Minh Kha mang theo hai người bạn, muốn giới thiệu với hắn ta, nhưng thiếu niên thanh tú như mỹ ngọc thế này hiển nhiên là tiểu cô nương! Bởi vì nàng có một đôi lông mày, một đôi mắt phảng phất như chứa đầy cảnh xuân. Tống Vân cong khóe môi. Nhân sinh nơi nào cũng có thể tương phùng. Nhưng hắn ta cũng không nhìn nhiều, nếu không đoán sai, vị công tử thanh tú còn lại chính là Kỷ Nguyệt thê tử của Tạ Minh Kha, hắn ta hơi gật đầu. Kỷ Nguyệt không cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, kéo Kỷ Dao đi sang một bên. Kỷ Dao nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, sao tỷ không nói với muội là Sở vương điện hạ mời tỷ phu?" Kỷ Nguyệt sửng sốt: "Sao vậy, muội quen biết ngài ấy sao?" "Dạ, xem như vậy đi." Kỷ Dao có chút ảo não, bởi vì khó mà giải thích, cũng không thể nói Tống Vân có ý nghĩ với nàng, mà nàng không có ý gì với hắn ta đi? "Muội là cảm thấy loại người trong Hoàng tộc, chúng ta tiếp xúc ít thì tốt hơn." Muội muội này, sao nhiều ý nghĩ như vậy, Kỷ Nguyệt cười nói: "Tướng công là quyền thần, tránh không được, còn về phần chúng ta, vốn dĩ cũng chỉ là gặp mặt một lần mà thôi." Thực sự không thể nói rõ. Kỷ Dao thầm nghĩ, hôm nay Tống Vân mời Tạ Minh Kha, khẳng định là muốn lôi kéo y, đến nay Thái tử vẫn mãi mà chưa bị phế, ắt hẳn trong lòng Tống Vân gấp gáp, có thể rất nhanh sẽ có hành động. Thái tử e rằng bị xui xẻo rồi..... không đúng, Thái tử có khả năng là trùng sinh, Kỷ Dao đột nhiên cảm thấy hoang mang, nếu như là vậy, vậy Tống Vân chưa chắc sẽ thắng, vậy tỷ phu tham dự vào.... Kỷ Dao nhịn không được quay đầu nhìn một cái, không ngờ đối diện trực tiếp với ánh mắt của Tống Vân. Bốn mắt nhìn nhau, dường như có cái gì đó từ trong mắt nam nhân phóng ra, nóng rực sáng ngời, Kỷ Dao trong lòng giật thót, lập tức quay đầu đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]