Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió Cũng không biết nàng có tới hay không? Tống Vân đối với mọi chuyện đều nắm chắc, khó có khi sinh ra sự dao động không chắc chắn như thế này, hắn ta đi qua đi lại vài bước. Mộc Hương nhìn chủ tử ngưng định bất động, nhỏ giọng nói: "cô nương, có đi không?" Kỷ Dao trầm ngâm: "đi, nhưng ngươi phải nhớ, chuyện này không được nói cho ai biết." Mộc Hương gật đầu. Nàng ta là một nha hoàn tốt, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, khó có người trung thành với nàng như vậy, Kỷ Dao quay đầu nhìn mẫu thân đang nói cười với các phu nhân, lén lút đi theo ven, dọc theo rừng cây đi tới chỗ cây bạch quả kia. Nếu Tống Vân đã muốn gặp, tránh được lần này không tránh được lần sau, hơn nữa nàng cũng rất nghi hoặc không biết Tống Vân sẽ nói chuyện gì. Tiểu cô nương đi tới, mặc một chiếc áo xuân màu đỏ của quả vải, quần tố trắng tinh như tuyết, tươi mát như sáng sớm đầu xuân. Tống Vân trong lòng vui mừng: "Kỷ cô nương." "Gặp qua Điện hạ." Kỷ Dao đương nhiên sẽ không giả bộ nữa, bất kể là ai nếu gặp phải chuyện hôm đó đều không thể quên, đó là Hoàng tử tôn quý, nàng cong lưng hành lễ, nhìn vào Tống Vân: "không biết Điện hạ gặp ta, là có chuyện gì muốn hỏi?" Biểu tình của nàng không hoảng hốt, cũng không có một chút kinh hỉ nào, thực ra vẫn giống như trước đây, có thể thấy thân phận của hắn ta, đối với nàng chẳng quan trọng chút nào. Thời khắc này, Tống Vân không biết mình nên vui vẻ, hay là thất lạc nữa, tinh tế suy ngẫm một chút, hình như vui vẻ chiếm phần nhiều hơn.
Nếu thái độ hôm nay cuả Kỷ Dao hoàn toàn thay đổi, hắn ta có thể sẽ thất vọng. "Chuyện lần trước, không kịp nói lời xin lỗi, cho nên muốn gặp mặt ngươi." Tống Vân nhìn chằm chằm Kỷ Dao, "còn mong Kỷ cô nương lượng thứ." Xin lỗi? Kỷ Dao có chút kinh ngạc: "không biết Điện hạ xin lỗi về chuyện gì?" "Tết Trùng cửu năm ngoái, khi ngươi hỏi ta nên nói rõ thân phận, như vậy cô nương cũng không đến nỗi không biết gì." Là vì chuyện hắn ta đùa bỡn nàng. Thực ra Kỷ Dao không quá hiểu tại sao Tống Vân lại như vậy, đúng là có chút nghịch ngợm của tiểu hài tử, nhưng đùa cũng đã đùa rồi, một cô nương gia như nàng có thể làm sao, còn dám tức giận đối với Hoàng đế tương lai hay sao? Kết quả đường đường là Sở vương điện hạ lại tự mình xin lỗi. hắn ta sẽ không thực sự đối với nàng..... Kỷ Dao không dám nghĩ. Nàng cũng nghĩ không thông, kiếp trước thì thôi không nói đến nữa, là do nàng mặt dày vô sỉ, nhưng kiếp này nàng chẳng làm chuyện gì mà! Kỷ Dao thực sự là cảm thấy kì quái đến tột cùng. Thấy nàng đột nhiên trầm mặc, Tống Vân nói: "Kỷ cô nương...." Kỷ Dao hồi thần, vội nói: "Thực ra là do tiểu nữ ánh mắt vụng về, căn bản không thể trách Điện hạ được, ngài cũng không thể gặp người nào, liền bộc lộ rõ thân phận của mình được? Chuyện này sao có thể xảy ra được? Cho nên Điện hạ không cần để ý, còn đặc biệt làm sáng tỏ thực sự là lãng phí thời gian của Điện hạ." "Ngươi không trách ta?" "Đúng!" Nàng cũng không có lá gan đi trách cứ, Kỷ Dao nói: "nếu Điện hạ không còn chuyện gì khác, xin cho tiểu nữ được cáo lui." Tống Vân thấy nàng vội vàng muốn rời đi, hoàn toàn không lưu luyến, nghĩ tới lần nào nàng cũng giống như thỏ, gặp hắn ta liền trốn rất nhanh, bỗng nhiên hắn ta có một suy nghĩ, nhướng mày nói: "Kỷ cô nương, mấy lần trước đây, ngươi thực sự không nhớ ra ta?" Kỷ Dao trong lòng lộp bộp một tiếng, thân hình hơi cương cứng, miễn cưỡng cười nói: "Tiểu nữ không biết ý của Điện hạ là gì." Lẽ nào thực sự không nhớ? Ánh mắt Tống Vân lướt qua người nàng, có chút sắc bén. Quả nhiên là người thông minh, cư nhiên hoài nghi bản thân nàng cố ý giả vờ, trán Kỷ Dao chảy mồ hôi, muốn lập tức rời khỏi đây. Nhưng cố tình vào lúc này có mấy người cùng đi tới đây, dẫn đầu là hai người, nữ là Phúc Gia công chúa, nam vậy mà lại là Tam hoàng tử Tống Thụy, hắn ta cười một tiếng: " Nhị ca, đệ còn cho rằng đệ nhìn nhầm rồi, không ngờ tới huynh thực sự đang nói chuyện với một cô nương." "Đây là Kỷ cô nương," Tống Vân không hề bối rối, "nàng quen biết với Yên Yên, gặp được liền nói mấy câu." Phúc Gia công chúa đã đi tới bên cạnh Kỷ Dao: "Kỷ cô nương, ngươi vậy mà cũng tới đây, cùng ta đi xem cò trắng đi! Chính là ở chỗ hồ Chân Châu, ta cho người mai phục ở đó rồi, chuẩn bị bắt vài con mang về cung nuôi dưỡng." Phiền toái nhỏ lại tới rồi, Kỷ Dao nói: "Công chúa, gia mẫu ở bên kia, e rằng...." "không sao, ta cho người đi nói một câu." Phúc Gia công chúa kéo tay nàng, "đi thôi, đi thôi, đi mau," lại gọi mấy cô nương ở phía sau, "các ngươi cũng nhanh lên!" Kỷ Dao:.... Nhìn thấy Kỷ Dao có chút đau đầu, Tống Vân nhịn không được cong khóe miệng, ngược lại là chuyện tốt, ít nhất Kỷ Dao không thể lập tức rời đi. Tươi cười của nam nhân rất nhạt, nhưng lại động lòng người, Tạ Minh Châu nhìn thấy, vô cùng chấn kinh. Vừa rồi ả ta phát hiện Tống Vân đang nói chuyện với Kỷ Dao, đã có chút không dám tin rồi, không nghĩ tới------tỷ muội Kỷ gia này đúng là hồ ly tinh, một kẻ câu mất hồn ca ca, một kẻ khác cư nhiên câu được Tống Vân, số tuổi còn nhỏ như vậy! Tạ Minh Châu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Kỷ Dao, móng tay cắm thật sâu vào lòng bàn tay. Kỷ Dao vẫn không hề biết gì, bị Phúc Gia công chúa kéo tay, một đường đi tới hồ Chân Châu. Quả nhiên nhìn thấy công chúa đã ra lệnh cho người mai phục ở đó. Sợ làm kinh động tới cò trắng, Phúc Gia công chúa nhỏ giọng nói: "Chúng ta trốn ở đây, đừng để bị phát hiện." Tiểu cô nương này ngoại trừ việc có chút phiền ra, thì cũng rất đáng yêu, Kỷ Dao gật gật đầu. Các cô nương khác cũng như vậy, ai ai cũng nín thở tập trung, nhưng vì có Sở vương điện hạ và Tam hoàng tử ở phía sau, cho nên tất cả các cô nương đều rất chú ý đến tư thái, sợ mình lộ ra cái xấu, cho nên tư thái đều rất ưu mỹ, Tạ Minh Châu đương nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là nhìn thấy Kỷ Dao, khó tránh khỏi có chút nóng nảy phập phồng. Tiểu cô nương đứng sau người Phúc Gia công chúa, dáng người đã cao hơn nhiều sơ với năm ngoái, nàng nghiêng đầu, có thể nhìn thấy lông mày đen nhánh, sống mũi, còn có đôi môi hơi đầy đặn, có loại cảm giác mềm mại của cánh hoa đào, Tạ Minh Châu thầm nghĩ, nếu như Tống Vân nhìn trúng nàng, có thể là vì nhìn trúng một khuôn mặt mịn màng kia, ngoài cái này ra, Kỷ Dao còn có cái gì khác sao? Muốn gia thế không có gia thế, tài hoa cũng không thấy đâu, cũng chỉ có dựa vào danh vọng của tỷ phu nàng Tạ Minh Kha! Nhưng nếu như nàng không có khuôn mặt này, Tống Vân còn có thể bị nàng câu dẫn hay sao? Cũng quá kì lạ, ả ta rõ ràng vô cùng xinh đẹp, so với Kỷ Dao chưa thành niên không biết xuất sắc hơn bao nhiêu lần, tại sao Tống Vân không nhìn ả ta một chút nào? Tạ Minh Châu thực sự cảm thấy vô cùng khó hiểu. trên trời đột nhiên xà xuống vài bóng dáng, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy một hàng cò trắng bay tới, Phúc Gia công chúa làm một thủ thế, muốn mọi người im lặng. Người đã mai phục sẵn từ trước cũng vận sức chờ phát động. Lúc này Dương Thiệu vừa mới tới núi Ngọc Sơn, khi bước từ trên xe ngựa xuống, dặn dò Trần Tố: "Xách cho tốt, đừng làm đổ." Theo tính cách yêu thích chơi đùa của Kỷ Dao ở kiếp này, biết được cả nhà bọn họ tới đây đạp thanh, tối hôm qua Dương Thiệu đã phận phó Trần Tố hôm nay tới Mai gia trang mua súp gừng, đợi nấu xong liền mang tới, lúc ở trên xe thì dùng vải bông bọc lại, vẫn còn tản ra khí nóng. Ai ngờ xung quanh đều không nhìn thấy Kỷ Dao đâu, ngượi lại phu thê Liêu thị lại có mặt, hắn tiến lên hỏi thăm. Liêu thị nhìn thấy Dương Thiệu, mặt mày hớn hở, quả nhiên Hầu gia đối xử đặc biệt với nữ nhi, nếu không sao lại quan tâm như vậy? Bà nói: "Dao Dao được Phúc Gia công chúa mời tới hồ Chân Châu rồi, nói muốn xem thủy điểu. Công chúa rất thích Dao Dao, rất hay mời nó." Tống Yên sao? Kiếp trước Công chúa này căn bản không thèm để ý tới Kỷ Dao, sao kiếp này lại nhìn nàng với cặp mắt khác rồi? Nhưng Kỷ Dao của hiện tại thực sự rất tốt, vừa không tham mộ hư vinh, vừa khiến người khác thích, cho dù có chút tính tình cũng rất đáng yêu, Dương Thiệu nói: "Đa tạ phu nhân cho biết." không nói thêm những lời khác nữa, chỉ hàn huyên vài câu liền rời đi. Nhín bóng lưng rời đi của vị Hầu gia trẻ tuổi, Liêu thị đẩy đẩy Kỷ Chương: "Tướng công, ông nói xem có phải ngài thích Dao Dao nhà chúng ta hay không?" Kỷ Chương ngơ ngẩn, lập tức nói: "Nàng ấy à, thấy Nguyệt Nhi gả tốt, liền hồ đồ rồi? Đó là Đô đốc đại nhân, còn là Hầu gia, làm sao có thể nhìn trúng Dao Dao? Nó mới bao lớn!" "Mười bốn tuổi thì làm sao?" Liêu thị liếc xéo ông một cái, "khi ông nhìn trúng ta, ta cũng mười bốn tuổi, ta xem ông đến đi đường cũng không cất nổi bước." Kỷ Chương mặt già đỏ lên, bị chặn tới mức không có cách nào phản bác. Bên hồ, cò trắng xà xuống, đậu ở chỗ nước nông, tìm kiếm cá nhỏ tôm nhỏ để ăn. Vì muốn làm Công chúa vui vẻ, các hộ vệ chuẩn bị tùy thời tập kích. Mắt thấy cò trắng dần dần buông lỏng cảnh giác, hộ vệ dẫn đầu phất tay, bọn họ lập tức khởi động bẫy rập đã chuẩn bị từ trước, hoặc là dùng ám khí công kích cò trắng, nhưng phải khống chế sức lực thật tốt, tuyệt không thể ra tay quá nặng, khiến cò trắng không thể bay lên là được. Bầy cò trắng bị kinh sợ, lần lượt bay lên. Chỉ nghe thấy âm thanh "phần phật phần phật" vang lên ở bên hồ, còn có các loại thủy điểu khác cũng bị ảnh hưởng bay lên theo, phát ra tiếng kêu sắc nhọn, thậm chí chúng còn đấu đá lung tung. Chính vào lúc này, một mùi thơm tập kích cánh mũi Kỷ Dao, mùi hương sâu kín, hơi chứa sự thanh lịch, kiếp trước nàng từng ngửi qua, gia tộc trên đỉnh như Tạ gia, các vật phẩm sử dụng đều rất xa xỉ, huân hương cũng không phải loại thường, Kỷ Dao vẫn nhớ mùi hương này, là Tạ Minh Châu sử dụng. Nàng lập tức đề phòng, trong lúc mọi người đều bị thủy điểu thu hút sự chú ý, cánh tay kia đã đẩy tới rồi. Bên cạnh chính là hồ Chân Châu, nếu như ngã về phía bên trái, nói không chừng liền rơi xuống hồ, xung quanh đều là hộ vệ, ngày xuân trang phục mỏng manh, sợ rằng sẽ tổn hại thanh danh, nói không chừng người khác còn đoán rằng nàng vì muốn câu dẫn Tống Vân hoặc Tống Thụy, cho nên cố ý làm vậy. Kỷ Dao trong lòng lạnh lẽo, xuất phát từ bản năng mà đẩy cánh tay kia đi, kẻ xấu vốn dĩ muốn đẩy ngã về phía bên trái, tất cả sức lực đều dùng vào đó, nhưng người kia bị nàng kéo một cái, đột nhiên nghiêng về phía trước, mà Kỷ Dao không thể khống chế nổi ngồi bệt trên đất. Chính vào giờ phút này, Tạ Minh Châu đã kêu lên, trừng mắt nhìn Kỷ Dao: "Kỷ cô nương, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại hại ta?" rõ ràng là ả ta đánh lén, Kỷ Dao nhướng mày: "Trong lòng ngươi hiểu rõ, nếu không phải ngươi đẩy ta...." "Ngậm máu phun người," Tạ Minh Châu lời nói chính nghĩa, "ai đẩy ngươi cơ chứ? Là ngươi muốn nhân dịp hỗn loạn muốn làm ta xấu mặt, kết quả bản thân ngươi không cẩn thận ngã một cái, đến nay còn dám thay đổi trắng đen, thực đúng là ác độc,"ả ta nhìn vào một vị cô nương trong đám người, "Văn Huệ, ngươi khẳng định là nhìn thấy, là nàng đẩy ta đúng không?" Người tên Văn Huệ kia sắc mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng nói: "Hình như, hình như là vậy." Dựa vào xuất thân của Tạ Minh Châu, rất nhiều cô nương ở đây đều không dám đắc tội, Kỷ Dao cũng biết rõ điểm này, nhưng nàng có điều không rõ, sao Tạ Minh Châu đột nhiên làm khó, nàng cũng không tranh Tống Vân với ả ta mà! "Ngươi còn muốn giảo biện?" Tạ Minh Châu nhìn Kỷ Dao một cái, trên mặt lộ ra vẻ thương tiếc, "khó có khi Công chúa yêu thích ngươi như vậy, ngươi cư nhiên làm ra loại chuyện như thế này...." "Câm miệng," lúc này Tống Vân đi lên, "Kỷ cô nương không làm gì sai, bổn vương nhìn thấy rõ ràng." "Điện hạ," Tạ Minh Châu sắc mặt trắng bệch, không ngờ hắn ta sẽ nói giúp trước mặt bao nhiêu người như vậy, "Điện hạ, rõ ràng là nàng hại ta...." ả ta để lộ ra ống tay áo bị rách, "mời Điện hạ xem, ta bị oan uổng." Cánh tay trắng nõn nà lộ ra, giống như mỡ đặc. Vậy mà dám nhân cơ hội này để câu dẫn, Tống Vân lạnh giọng: "Ngươi đừng ép bản vương phải nói ra sự thật, đi nhanh đi, giữ lại chút mặt mũi cho Tạ phủ của ngươi!" Lời này nói ra, cả người Tạ Minh Châu run rẩy, cái này còn không phải trực tiếp nói đây là lỗi sai của ả ta hay sao, ả ta rơi lệ: "Xin Điện hạ minh giám...." Tống Vân không vui, chỉ nhìn ả ta. Tạ Minh Châu không dám nói tiếp nữa, quay người lui xuống, ai ngờ vẫn chưa đi được mấy bước, liền bị một bóng dáng cao lớn chặn đường, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra là Hoài Viễn Hầu Dương Thiệu, vẻ mặt như sát thần. không hiểu sao tự nhiên cảm thấy rùng mình, Tạ Minh Châu lùi về sau một bước, tránh hắn mà rời đi. Phúc Gia công chúa đã cho người đỡ Kỷ Dao đứng dậy, cau mày nói: "Đều giải tán đi...Kỷ cô nương, ngươi xem có bị thương ở đâu hay không." Các cô nương đều lần lượt rời đi. Vừa rồi Kỷ Dao mượn lực của Tạ Minh Châu, không bị thương ở đâu cả, chỉ là lúc lòng bàn tay chống lên mặt đất, bị đá vụn đâm rách da. Lòng bàn tay có chút bị rách da. Phúc Gia công chúa thở phào: "Còn tốt!" lại khiển trách một câu, "không nghĩ tới Tạ Minh Châu lại xấu xa như vậy, đều là ta hại ngươi." "Công chúa người tin tưởng ta sao?" "Đương nhiên, ta đã sớm biết Tạ Minh Châu có vấn đề, chỉ là muốn xem xem nàng ta rốt cuộc xấu xa tới mức nào, kết quả...." Phúc Gia công chúa lấy ra khăn tay đưa cho Kỷ Dao lau lòng bàn tay, lại thổi thổi, "đau không?" Bàn tay của tiểu cô nương mở ra, trắng noãn như ngọc, chỉ có lòng bàn tay lộ ra vết máu lớn bằng hạt đậu, giống như chu sao vậy, hiển nhiên có chút đau, mày liễu cau lại, môi đỏ mím chặt, thoạt nhìn chọc cho người ta thương tiếc. Dương Thiệu đứng ở bên cạnh nhìn thấy, nghe thấy nàng rên rỉ một tiếng, hận không thể biến mình thành Phúc Gia công chúa kia, nâng niu bàn tay nàng, cẩn thận bôi thuốc cho nàng. Đương nhiên trong tình huống như thế này chỉ có thể nghĩ mà thôi, quay đầu nhìn, lại thấy Tống Vân đang nhìn chằm chằm không chuyển mắt, nam nhân đối với nam nhân là hiểu rõ nhất.... Dương Thiệu híp mắt lại. Trần Tố ở bên cạnh thầm nghĩ, ai nha, bát súp gừng này đều nguội hết rồi, rốt cuộc tặng hay không tặng đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]