Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió Kỷ Dao bị dọa đến ngây người. Nàng chưa từng nhìn thấy một Dương Thiệu âm u lạnh lẽo như vậy, trừ một lần ở kiếp trước, sau khi nàng sinh bệnh, lúc thanh tỉnh đối mặt với Dương Thiệu, thần sắc của hắn chính là như thế này. Nàng vẫn luôn không biết bản thân mình làm sai cái gì để Dương Thiệu phải đối xử lạnh lùng như vậy, nhưng sau đó hắn lại mang bánh tới dỗ nàng, nên hồi phục lại như lúc ban đầu. Con mắt tiểu cô nương trừng to, như một dòng suối trong xanh, bên trong hàm chứa kinh hoảng sợ hãi. Dương Thiệu lúc này mới phát hiện mình thất thố. Nàng không phải Kỷ Dao của kiếp trước, nàng không sai, nếu có sai là Tống Vân sai, rõ ràng hắn ta không hề để ý tới Kỷ Dao, sao đột nhiên lại nảy sinh hứng thú với nàng cơ chứ. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu? Sợ dọa hỏng Kỷ Dao, Dương Thiệu buông tay ra: "Ta là sợ ngươi không biết lợi hại trong đó, đặc tội hoàng tộc, nhẹ thì đầu thân một nơi, nặng thì liên lụy cửu tộc, Sở vương điện hạ này từ trước tới nay không thích nữ nhân bám lấy làm phiền, ngươi hôm nay...." "Ai bám lấy hắn ta?" Kỷ Dao nghe thấy lời này như bị dẫm phải chân, suýt nữa thì nhảy dựng lên, "ta đang xem hoa đăng, là hắn ta tự tìm tới, nói muốn tặng đèn hoa đăng cho ta!" Lòng tự trọng còn rất cao, Dương Thiệu nhếch khóe miệng, xem ra nàng không thích Tống Vân, vậy Tống Vân tại sao... ánh mắt hắn híp lại: "Ngươi rốt cuộc đã gặp hắn ta mấy lần?"
Giọng điệu có chút chất vấn. Kỷ Dao nghĩ, nàng vì sao phải nói cho Dương Thiệu biết? Miệng thì muốn nói" ngươi quản làm gì", nhưng đó là Đô đốc, một tiểu nữ nhi như nàng đắc tội không nổi. "Hai ba lần," Kỷ Dao buồn bực trả lời, nàng quay người muốn đi, "nếu Hầu gia không còn chuyện gì nữa, ta nên trở về rồi." hắn vì muốn đuổi kịp nàng, vội vàng nói với Tống Vân vài câu, nhảy từ trên lầu hai xuống nóc nhà mà xuống, không thể để nàng rời đi dễ dàng được. Dương Thiệu giơ tay ra ngăn cản: "Vừa rồi dọa đến ngươi, ta là sợ ngươi gây họa nguy hiểm cho Kỷ gia, đến nay mới biết là do hiểu lầm, xin Kỷ cô nương đừng trách." Thái độ lại trở nên tốt rồi, Kỷ Dao cảm thấy thoải mái một chút. "Muốn ta bồi thường thế nào cho ngươi?" Nam nhân nói, "một năm có mỗi một cái tết Nguyên Tiêu, nếu không ta tặng ngươi một chiếc đèn hoa đăng?" Hầu gia chính là Hầu gia, đánh một gậy xong liền cho một quả táo, nhưng nếu đã cho không ăn thì lãng phí, hôm nay bị hắn nói vô cớ, dựa vào cái gì mà không cần bồi thường? Thấy tiểu cô nương không mở miệng, Dương Thiệu dụ dỗ nói: "một tiệm đèn hoa đăng mới mở, có rất nhiều hoa đăng, chế tác tinh xảo có thể so sánh với đèn hoa đăng trong cung đình." Kỷ Dao đảo mắt: "Được!" Hai người đi tới tiệm hoa đăng gần đó. Bên cạnh cửa sổ của Minh Nguyệt Lâu, Tam hoàng tử Tống Thụy nhìn thấy bóng lưng dần đi xa của hai người, nghĩ tới tình cảnh nhìn lén ở lầu ba vừa rồi, thầm nghĩ cô nương này không đơn giản, cư nhiên đồng thời có thể câu dẫn Tống Vân và Dương Thiệu, một người buồn bã thất vọng, một người thì vội vàng đuổi theo. Đúng là cực kỳ thú vị. hắn ta rót một ly rượu,chậm rãi thưởng thức. Tiệm hoa đăng liền ở gần đó, đi vào trong, chỉ thấy hoa đăng ở bên trong mỗi chiếc một kiểu, so sánh với những hoa đăng bình thường treo ở bên ngoài, bất kể là chất liệu giấy hay màu sắc, đều thể hiện rõ sự cao nhã quý phái. Kỷ Dao nhìn khắp bốn phía, chỉ vào một chiếc hoa đăng vô cùng bắt mắt: "Ta muốn chiếc này." Chiếc hoa đăng đó gồm có bốn mặt, trong đó có hai mặt giấy vàng, hai mặt còn lại vẽ Hằng nga bay lên cung trăng, phải biết rằng hoa đăng cũng chỉ cao hơn một thước, muốn vẽ lên đó vô cùng khó khăn, mà Hằng nga lại được vẽ sinh động như thật, mái tóc lông mi từng đường nét đều nhìn thấy rõ, dường như thật sự sắp bay lên vậy. Đương nhiên, cũng rất đắt đỏ. Dương Thiệu chẳng thèm chớp mắt lấy một cái liền mua, tặng cho Kỷ Dao. Quả nhiên xa xỉ. Kỷ Dao đảo mắt, thăm dò: "Ta còn muốn cái kia." Nàng lại chỉ chiếc đèn treo trên cao, so với chiếc đèn Hằng nga bay lên cung trăng, càng thêm tinh xảo, ngoại trừ màu sắc đa dạng phức tạp, trên đỉnh đèn còn treo bảo ngọc. Dương Thiệu lại mua, không hề có một chút do dự nào. Kỷ Dao có chút ngơ ngác, bồi thường này của hắn đúng là đủ thành ý. "Còn muốn cái khác không?" hắn đi phía sau nàng. Kỷ Dao ngoái đầu liếc Dương Thiệu một cái, thanh thanh giọng nói: "Có phải là ta thích cái gì, Hầu gia liền mua cái đó?" "Đúng, hôm nay mạo phạm ngươi, đương nhiên phải bồi thường cho tốt." Ngay từ khi bắt đầu Dương Thiệu đã trăm phương ngàn kế hi vọng khiến Kỷ Dao thích hắn, đương nhiên không thể thất bại trong gang tấc được. Thực sự quá tốt đi, Kỷ Dao đánh giá hắn, dưới ánh đèn ban đêm, ngũ quan của nam nhân càng thêm thâm thúy, so với ban ngày còn anh tuấn hơn, nàng hơi hoảng thần. Dương Thiệu buông mi mắt: "Nhìn cái gì?" Kỷ Dao nói: "không nhìn cái gì, chỉ cảm thấy Hầu gia hào phóng, làm ta có chút được sủng mà sợ." Cái này liền sợ rồi, nếu như hắn nói hắn thích nàng, còn không phải dọa nàng phát ngất hay sao? Dương Thiệu hơi cười cười: "Vậy ngươi tha thứ cho ta chưa?" "Ừm..." Kỷ Dao kéo dài âm, "có thể tha thứ cho ngài, nhưng nếu sao này Hầu gia còn dọa người như vậy, vậy thì khó nói lắm." Vậy còn phải xem biểu hiện trong tương lai của nàng, nếu như vẫn qua lại không rõ với Tống Vân, hắn không biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu. Nhưng Kỷ Dao của hiện tại xem ra rất ngoan, gương mặt ngẩng lên trắng noãn như tuyết, có loại cảm giác muốn đụng vào nhưng sợ đụng hỏng, Dương Thiệu nhìn chằm chằm nàng, nhẫn nhịn có chút khổ cực. hắn nghiêng đầu đi, hiện nay chuyện gì cũng không thể làm. Đúng vào lúc này, giọng nói của Kỷ Nguyệt từ phía sau truyền tới: "Dao Dao, sao muội lại ở đây? không bầu bạn bên người Phúc Gia công chúa sao?" "Công chúa đi xem múa sư tử, muội mới đi từ Minh Nguyệt Lâu xuống," Kỷ Dao đột nhiên nghĩ tới trong tay còn cầm hoa đăng, "sau khi xuống lầu thì gặp Hầu gia, Hầu gia thật tốt, tặng hoa đăng cho muội!" Nhìn hoa đăng liền biết rất đắt, Kỷ Nguyệt vội nói: "Hầu gia, sao có thể không biết ngại mà nhận được?" "không sao, đúng lúc gặp phải, xem như lễ vật của ngày hôm nay đi." Tạ Minh Kha nghe vậy, nhìn Dương Thiệu một cái. Hoài Viễn Hầu đang lúc tiếng tăm lừng lẫy, hôm nay có bao nhiêu người muốn mời hắn uống rượu, hắn cư nhiên lại đi xem đèn hoa đăng với một tiểu cô nương. Y là bởi vì thích Kỷ Nguyệt, còn Dương Thiệu thì sao? Bất kỳ nam nhân nào, đều không nguyện ý bỏ thời gian vào một người phụ nữ không quan trọng, hơn nữa Dương Thiệu còn bỏ ra không hề ít, y nhớ năm ngoái, trước khi Dương Thiệu xuất chinh, còn đơn độc gặp mặt tiểu cô nương ở Kỷ gia. Ánh mắt của Tạ Minh Kha trở nên có chút cổ quái. Kỷ Dao hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ và tỷ phu sao lại tới chỗ này?" "Đến ăn đồ ăn...." Kỷ Nguyệt cười, "muội luôn luôn tham ăn, có đói hay không?" Vừa nói như vậy, Kỷ Dao thực sự ngửi thấy mùi thơm. Hôm nay là ngày Tết Nguyên Tiêu, ngoại trừ việc khắp nơi đều treo đèn hoa đăng, bốn phía cùng bày đủ sạp hàng. Từ cổ dân dĩ thực vi thiên, càng là ngày tết, càng nhiều đồ ăn ngon, bên đường bán cá viên, bán bánh tiêu, súp gừng, bánh bách quả, muốn gì có nấy, trong ngày tháng chạp mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, món ăn bốc hơi nóng nghi ngút, làm người ta bịn rịn không muốn bỏ qua. "Bị tỷ tỷ nói tới mức đói bụng luôn rồi," Kỷ Dao đi tới trước sạp bán bánh tiêu, "muội muốn ăn cái này." Kỷ Nguyệt nhìn muội muội giống như một đứa trẻ, vuốt vuốt tóc nàng: "vậy thì mua cái này," nàng ấy lấy ra ngân lượng, "bán cho ta bốn chiếc." Tạ Minh Kha sợ Kỷ Nguyệt bị bỏng, chiếc của y y cũng không ăn, mà cầm giúp nàng ấy, hận không thể bón từng miếng cho Kỷ Nguyệt ăn, thân mật như vậy làm cho Kỷ Dao vô cùng giật mình. Nàng thật sự không ngờ sau khi cưới thê tử Tạ Minh Kha sẽ có bộ dáng như thế này, Tạ đại ngân nguyên bản ngồi xe lăn có bao nhiêu đáng sợ, ngay cả cười cũng chưa từng nhìn thấy y cười. Còn hiện tại, thật sự biến thành một tướng công tốt. Kỷ Dao hơi quay lưng, sợ tỷ tỷ cảm thấy ngại ngùng, làm phiền đến hai người bọn họ, tự mình từng miếng nhỏ ăn bánh tiêu. Vừa rồi ở Minh Nguyệt Lâu, mọi người liên tiếp mời rượu, Dương Thiệu cũng không đói, cho nên cũng không ăn mà giao cho Lý Ngọc. Quay đầu nhìn Kỷ Dao, nàng giống như con mèo nhỏ hơi cúi đầu, bởi vì sợ bỏng, thỉnh thoảng chu môi thổi một cái, lại há miệng ra, chầm chậm cắn hai miếng bánh, đầu lưỡi màu hồng phấn như ẩn như hiện. hắn đột nhiên nghĩ tới ngày đó hắn hôn trộm nàng, nàng một chút cũng không phát hiện ra, có khi còn hồi đáp lại một chút theo bản năng.... Loại tư vị tuyệt vời đó, cứ dày vò hắn. Dương Thiệu nghiêng người không nhìn Kỷ Dao nữa. Nhưng tiểu cô nương ăn được một nửa, lại không vừa ý, lắc đầu nói: "Bánh tiêu này khô tới mức cho chút nghẹn, nếu như có thêm một bát súp gừng làm ấm bụng thì tốt rồi!" không ngờ lúc nhỏ nàng có thể ăn nhiều như vậy, chẳng trách sau này cao vút, Dương Thiệu thầm cười một cái: "Muốn ăn súp gừng, Mai gia trang là chính tông nhất, sợi mảnh mềm mại, hương vị mứt táo thơm ngọt, dưới đáy bát canh là nước gà hầm, bào ngư, sườn heo, hầm trong ba canh giờ, lại rắc thêm sợi gừng, mơ, quất vàng...." Giọng nói của nam nhân chậm rãi, trầm như tiếng cổ cầm, Kỷ Dao bị hắn nói tới mức có chút thèm, súp gừng của Mai gia trang thực sự là nhất tuyệt, trước đây Dương Thiệu cũng có đưa nàng tới đó. Nhưng, muộn như thế này rồi, còn có sao? Nàng nhìn Dương Thiệu, hỏi hắn bằng ánh mắt. Khóe miệng tiểu cô nương có chút vụn bánh, bản thân nàng còn chưa phát hiện, nhìn có chút ngốc, nhưng là ngốc kiểu đáng yêu, Dương Thiệu lấy ra chiếc khăn tay trắng xoa lên, nhẹ nhàng lau đi. Kỷ Dao cứng đờ người. Đầu ngón tay nam nhân ấm áp, gò má nàng có chút lạnh, loại ấm áp đó giống như lửa nóng, đột nhiên đốt cháy lên. "Ngài...." Nàng cảm thấy cổ họng có chút khàn khàn mất hơi. Dương Thiệu thu tay lại, giống như chuyện bình thường, cụp mắt nhìn nàng: "hiện tại sạch sẽ rồi." Mặt nàng đột nhiên rất nóng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]