10/
Ta nhớ lại quá khứ.
Tại sao ta cảm thấy vũ khí này quen mắt. Mười năm trước khi bắt được Quỷ Cốc Tử, ta đã đau đầu không biết làm thế nào để gϊếŧ nó, lật qua từng trang sách về pháp khí, nhìn thấy cái tên của loại vũ khí hung ác này là "Lục Thần".
Truyển thuyết nói rằng nó phong ấn một vị thần cổ đại tàn bạo, từng gϊếŧ chóc muôn loài.
Cách giải phong ấn là "hiến tế".
Hiến tế linh hồn của mình cho thần tàn bạo, giải phóng thần tàn bạo, nếu trong ba ngày thần có thể no nê máu tươi, người hiến tế sẽ bị phản kích.
Sách ghi chép, "Lục Thần" bị mất cách đây một ngàn năm.
Ta lật qua hình vẽ của trang giấy, sau khi đọc xong cũng chỉ là lật trang, đừng nói là tìm ra vũ khí cổ đó, dù có tìm thấy cũng không dùng được.
Ta cảm thấy khinh bỉ, phải là người thế nào, mới có thể nghĩ ra cách gϊếŧ địch một cách tự hại mình như vậy.
Thực sự là điên rồ.
Có lẽ cô dâu mới của Bắc Sơn, không may đã tự tử bằng món đồ này. Ta đặt tay lên ngực đau đớn, giải thích với khuôn mặt tái nhợt: "Đó không phải là thứ của ta."
Chu Nhạc vẻ mặt lạnh lùng, hắn có thể ra lệnh giam giữ ta, đợi ba ngày, nếu ta bị "Lục Thần" phản kích, thì có thể yên tâm.
Nhưng hắn ta không làm như vậy.
Hắn ta chỉ thở dài mệt mỏi: "Cướp đoạt, thèm muốn, sợ hãi, sử dụng, ta đã chán ngấy bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-cua-ta-co-hai-soi-day-duyen-phan/3456943/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.