Nàng nằm mơ, cảm giác không tốt lắm. Lúc tỉnh dậy thì cảnh trong mơ cũng tiêu tán, cho dù cố gắng nhớ lại như nào cũng không nhớ nổi, chỉ mơ hồ nhớ...... hình như Mạc Xuyên có nói với nàng cái gì đó. Đúng rồi! Suýt chút nữa thì Đồ Nương quên mất, hôm nay là ngày nàng thành thân! Muốn nói vì sao lại thành thân một lần nữa thì đâu óc nàng vẫn chưa hiểu rõ hết được. Tối hôm qua chỉ thấy Mạc Xuyên tay cầm vò rượu ngửa đầu tu, rượu chảy dọc theo cổ vào trong trong quần áo hắn cũng không quan tâm, còn bị nấc nữa. Sau đó hắn xông vào tẩm cung chỗ nàng ở, quát "Dậy cho Bổn Thái tử! Ngươi đúng là giỏi lắm, thọc cho ta một cái sọt to tướng sau đó thì ngủ như lợn!" Đồ Nương bừng tỉnh dậy, cũng may dạ minh châu trong cung đủ sáng để nàng thấy rõ người nào đó phá cửa xông vào. "Theo ý ngươi rồi đó, mừng muốn chết rồi đúng không! Người cứ chờ đi, ngày mai vị kia nhà ngươi sẽ cưới ngươi ra khỏi cung rồi về ở tạm Thất vương phủ." Hắn lại nấc một cái, ngửa đầu uống rượu lại thấy vò rượu đã thấy đáy liền tiện tay ném vò rượu không sang bên cạnh rồi nói: "Mang rượu tới!" Đồ Nương chân trần để trên mép giường, cong người lấy giày ra đi vào, sau đó thật cẩn thận dính người vào tường đi vòng ra ngoài cửa tìm rượu cho hắn. Cứ như vậy suốt một đêm, Mạc Xuyên vừa uống rượu vừa nấc, lải nhải dông dài một đống chuyện, mãi đến lúc tảng sáng hắn mới nằm ngủ quên trên mặt đất. Sau khi Đồ Nương tỉnh lại thì không thấy bóng dáng Mạc Xuyên đâu nữa, thay vào đó là một hàng cung nữ thái giám đang trợn mắt lạnh lùng nhìn nàng. Ai cũng biết tối hôm qua Thái tử gia vô cùng đau lòng vì mất đi "miếng thịt đầu quả tim" đến mức phải mượn rượu giải sầu, mà vị "chân ái" kia lại ở trong phòng ngủ đến no say ngào ngạt. Thật là khiến người thần phẫn nộ! Bữa sáng của Đồ Nương chỉ có bát cháo loãng và cải trắng nguội ngắt, hoàn toàn khác biệt so với trước đó. Nhưng nàng vẫn vô tư vừa gặm màn thầu cứng ngắc vừa nghe các cung nữ ở bên ngoài lải nhải về việc nàng đã làm tổn thương trái tim của Thái tử gia như thế nào. Đồ Nương ăn uống rất đơn giản, một bàn đồ ăn nguội lạnh cũng ăn no được khiến các cung nữ càng thêm không vui, bày rõ sắc mặt cho nàng xem. Cũng may Đồ Nương không có tay nải gì, nàng thay quần áo xong, đến cơm trưa cũng không ăn liền nói muốn xuất cung gặp phu quân. Cuối cùng Mạc Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng ra lệnh, ném cái đồ phụ suốt ngày kêu gào này ra khỏi cung. "Ngươi hãy nhớ cho kĩ thân phận của ngươi, nếu vẫn tiếp tục dây dưa với ta sau này chết thế nào cũng không biết đâu!" Đồ Nương bĩu môi không để ý đến hắn, nhưng vào giây phút hắn quay người nàng đột nhiên nhớ tới trước kia lúc ở trên sơn trại, hắn một thân quần áo đỏ sẫm xách đao xông vào cứu nàng. Vốn tưởng rằng nàng vẫn sẽ luôn sợ hãi hắn nhưng không biết từ khi nào nàng chợt nhận ra, vị Thái tử này từ trước đến nay luôn xưng "ta" trước mặt nàng. Nói muốn giết nàng là hắn, xách đao đi cứu nàng cũng là hắn. Ngay cả lúc ở trong hoàng cung này, lúc nàng chuẩn bị bị tống vào đại lao cũng là hắn dùng danh nghĩa chữ "ái" để một lần nữa cứu nàng. "Cảm ơn.... Ngươi...." Đồ Nương không biết nên nói lời gì nhưng vào lúc này, nàng hiểu rõ chắc hẳn nàng đã làm sai chuyện gì đó mới khiến vị Thái tử này uống rượu tiêu sầu, tiều tụy bất kham. Thiên ngôn vạn ngữ, dù nàng lại chỉ nói ra ba chữ nhưng lại khiến Mạc Xuyên đứng ở cửa cung cứng đờ người. "Sau này còn thọc ra cái sọt nào nữa thì Bổn Thái tử cũng không giúp được ngươi đâu!" Hắn nhàn nhạt nói, cất bước rời đi. Khi cánh cửa cung này đóng lại họ chính là người của hai thế giới. Cảm ơn ư..... Hắn nhìn bầu trời trong cung, có chút mỏi mệt. Nơi này mới là nơi hắn nên thuộc về. Đồ Nương theo xa phu đi một lèo, xóc nảy tới mức đau cả mông. Cũng may vết thương trên mông đã khỏi hẳn, chỉ là trên mông thịt mới thịt cũ lẫn lộn, sẹo hoa lòe loẹt, chính là một bờ mông toàn hoa. Nhưng tâm tình của nàng lại giống như mấy đóa hoa này nở rộ tràn ngập màu sắc, nhìn cái gì cũng thấy sặc sỡ, tâm trạng cực kì tốt! Đêm qua nghe Mạc Xuyên dong dài nửa ngày mới biết được thì ra đây là phải đi trấn thủ biên quan, mà Trúc Ngọc là quân sư của Mạc Xuyên. Hoàng thượng nói muốn thưởng nhưng Trúc Ngọc nói hắn chỉ muốn nàng, muốn thành thân với nàng.... Trong lòng Đồ Nương có chút buồn bực, phu quân nàng bình thường nhìn không ra chỗ nào đặc biệt, chỉ là có chút tri thức linh tinh, sức lực cũng lớn một chút, cộng thêm cái bệnh sạch sẽ... Mà nói ra mới thấy, Đồ Nương đúng là không hiểu rõ vị phu quân này của mình, đến chuyện sao hắn có thể trở thành quân sư, nàng cũng không hiểu được, chỉ có thể nói thầm trong lòng. Phu quân....Cái đầu quả dưa của chàng thì ra tốt thật đấy! Chỉ có thể đổ thừa do cuộc sống hàng ngày quá mức an bình nên nàng thực sự không hiểu hết được chỉ số thông minh của Trúc Ngọc, nàng chỉ cảm thấy hắn thông minh hơn người khác một chút. Ít nhất hắn biết chữ.... Nhưng sỡ hữu binh lính trấn thủ biên quan, đây đều là những thứ tượng trưng cho vinh quang. Trong lòng Đồ Nương thầm tưởng tượng ra cảnh Trúc Ngọc chiến thắng trở về quê nhà, mọi người ở Yên Thành đều mừng rỡ như thế nào đứng ở hai bên cổng thành chờ bọn họ về, điều này không nghi ngờ khiến cho Đồ Nương cảm thấy vô cùng nở mày nở mặt. Đúng là rạng rỡ tổ tông mà! Nàng vừa tưởng tượng vừa cười suốt cả dọc đường khiến xa phu còn tưởng nàng là cái người điên gì. Đồ Nương nghĩ đến chuyện một lát nữa là có thể gặp Trúc Ngọc thì lại càng vui vẻ, không chịu ngồi yên trong xe chịu xóc nảy nữa mà vén màn xe lên nhìn ngắm cảnh quan dọc đường. Xe ngựa chậm rì rì đi tới, đến khi gặp lại những khung cảnh quen thuộc thì xe cũng dừng lại trước cửa Thất vương phủ. Sau khi xuống xe, người ra đón nàng là nha đầu Xuân Hiểu. Nhiều ngày không gặp sắc mặt của nàng ta cũng không tốt lắm, xem chừng là bị Đồ Nương liên lụy. "Đồ cô nương, thấy cô không có chuyện gì là Xuân Hiểu ta an tâm rồi. Tới đây, chúng ta vừa vào vừa nói." Nàng ta nắm tay Đồ Nương, quen cửa quen nẻo đi vào. Đến căn phòng trước kia nàng ở, nàng ta một bên giữ cửa mở một bên cong miệng cười: "Hôm nay phải thành thân rồi, ngày ngươi chờ mong rốt cục cũng tới. Mau đi trang điểm chải chuốt đi, buổi trưa sẽ rất bận đó." Đồ Nương không ngồi nổi, đứng dậy nhìn trái nhìn phải: "Phu quân của ta đâu? Sao ta không thấy chàng ấy?" "Gấp cái gì chứ?" Xuân Hiểu ấn Đồ Nương ngồi trên ghế, cầm lấy gương lược xong liền gấp không nổi muốn bắt đầu trang điểm cho Đồ Nương: "Gặp nhau trước khi thành thân không tốt đâu. Đêm nay động phòng rồi còn thiếu ôn hương nhuyễn ngọc sao?" Nghe Xuân Hiểu nói như vậy mặt Đồ Nương đỏ lên, một tay với chén trà trên bàn uống một ngụm một bên nói: "Ta chỉ muốn sớm gặp hắn một chút." Xuân Hiểu trang điểm cho Đồ Nương, còn chưa kịp tô son thì một nha hoàn khác đã mang cơm trưa lên. Nàng và Xuân Hiểu cùng ngồi xuống ăn cơm trưa, sau khi ăn xong lại tiếp tục vật lộn. Xuân Hiểu tô son cho nàng xong, khen đẹp mãi không dứt, sau đó một nha hoàn khác cũng tới, đóng cửa kín mít rồi lấy giá y tân nương ra cho nàng xem. Giá y làm từ tơ lụa tốt nhất, trên áo thêu họa tiết long phượng bằng chỉ vàng, biểu thị cát tường phú quý, mũ phượng lại càng rực rỡ hơn, dát bạc nạm vàng... Đồ Nương không biết làm sao, cầm quần áo trong tay mà không dám nhận, sốt ruột nói: "Thứ này cũng quá quý giá rồi... Ta chỉ là một người nông phụ thôn quê, không mặc được xiêm y lộng lẫy như thế này, chẳng may làm hỏng thì không tốt lắm đâu...." Bộ giá y của tân nương này vừa nhìn là biết dành cho người đại phú đại quý mặc, nàng chỉ là một nữ nhân thôn quê mặc không nổi. Đồ Nương nghĩ rằng bộ y phục này là đi mượn liền vội vàng từ chối, sợ đến lúc đó chẳng may làm hỏng thì phải bồi thường tiền. Bọn nha hoàn nghe vậy che miệng cười trộm, Xuân Hiểu cười lớn ra tiếng: "Đồ cô nương, đây cũng không phải quần áo đi mượn đâu. Đây là Trúc Ngọc gia đặt làm cho cô đó. Huống hồ hôn sự này là do Hoàng thượng làm chủ, cô nhất định phải mặc như vậy." Đồ Nương trợn tròn hai mắt.... Thật không thể tưởng tượng được làm quân sư lại có thể kiếm nhiều tiền như vậy? Bộ y phục này.... Phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Trong lòng nàng thầm vui, nhưng cũng lại oán Trúc Ngọc không biết tiết kiệm. Nhớ trước kia cả một túi bạc lớn như vậy nói ném là ném, đến mắt cũng không thèm chớp, xem ra, nàng thực sự nên cai quản túi tiền. Nàng mặc phượng y, đầu đội mũ phượng, son môi hơi điểm khiến toàn bộ nữ nhân trong phòng hâm mộ. Người đẹp vì lụa, Đồ Nương mặc bộ giá y này vào thực sự thêm được vài phần xinh đẹp thủy linh. Bọn nha hoàn nhanh chóng dọn dẹp phòng sạch sẽ, thay giường nệm mới, lại rải đậu phộng, long nhãn lên nệm ngụ ý sớm sinh quý tử. Đồ Nương đầu đội khăn voan đỏ, ngồi ở trên giường chờ.... Chờ.... chờ..... Chờ đến lúc trời tối để được dắt đi bài đường, sau đó xốc khăn voan rồi được gặp người mà mình ngày đêm mong nhớ. Thất vương phủ vô cùng náo nhiệt, bọn hạ nhân quét dọn trong ngoài một phen để chuẩn bị hôn sự cho vị đang ở tạm trong Thất vương phủ này. Đồ Nương được bọn nha hoàn nắm tay dẫn đến sảnh chính, mãi cho đến khi có một bàn tay khác vươn ra nắm lấy tay nàng. Từ dưới khăn voan nàng thấy một bàn tay với móng tay sáng bóng, lòng bàn tay có nốt chai, gầy hơn trước kia một chút... Hắn nắm lấy tay nàng, lực đạo có chút chặt, nàng có thể cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay đối phương. Một khắc đó, hốc mắt nàng ửng đó, nàng hít hít mũi, không muốn khóc không lại làm lem lớp trang điểm. Mặc dù đang ở kinh thành nhưng hôn sự lần này so với trước đó ở Yên thành còn khắc sâu trong lòng hơn trăm ngàn lần. Hôn lễ đầu tiên, có mời mấy bàn người thân cận, đốt một chút pháo vui tai, nhưng trong lòng hai người ít nhiều đều có sự phòng bị đối phương. Mà lần này, tuy là ở kinh thành, cũng không một ai đến chúc mừng, tất cả mọi thứ đều do hạ nhân trong phủ chuẩn bị, tuy là quạnh quẽ nhưng... trong lòng hai người là cam tâm tình nguyện. "Nhất bái thiên địa.' "Nhị bái cao đường." "Phu thê giao bái." Nghe có người chủ hôn nói, hai người ăn ý làm theo, lúc phu thê giao bái Đồ Nương còn không cẩn thận đụng vào đầu Trúc Ngọc, chỉ nghe nàng "a" một tiếng, bọn hạ nhân ở bên cạnh che miệng cười khúc khích. Lúc đưa vào động phòng, Đồ Nương khẩn trương vô cùng, toàn bộ quá trình đều là người bên cạnh dẫn nàng đi. Hai người nắm tay đi vào động phòng, bọn hạ nhân thì ăn cơm uống rượu chúc mừng. Thất vương gia không ở phủ thật là tốt, Trúc Ngọc gia tốt tính đương nhiên mọi người sẽ thoải mái hơn một chút. Đồ Nương bước vào phòng xong liền bắt đầu xấu hổ. Nàng được dẫn ngồi xuống bên cạnh bàn, mãi cho đến khi một cây gậy như ý xuất hiện trong tầm mắt nàng nâng khăn voan lên, đây mới thực sự là chân chính.... Thấy đối phương. Trong bầu không khí mập mờ xấu hổ, ánh mắt Trúc Ngọc không nóng không lạnh, ánh mắt Đồ Nương thì có chút né tránh, ngó trái ngó phải, chính là không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn không nói gì, chỉ xoay người cầm gương đồng đến trước mặt nàng, chỉ vào trong mặt gương: "Đây là ai?" Đồ Nương nhìn vào gương đồng, toàn bộ trang điểm đã bị nàng khóc lem hết rồi!! Khuôn mặt lấm lem đủ màu sắc.... Vô cùng chấn đông! Cũng may đôi môi đỏ kia thì không bị làm sao, chỉ là cả một khuôn mặt lấm lem, lại thêm đôi môi đỏ... nhìn thế nào cũng thấy có chút quỷ dị. Mặt nàng đỏ lên, "rầm" một tiếng úp gương đồng lên mặt bàn, quay mặt đưa lưng về phía Trúc Ngọc không muốn hắn nhìn thấy, trong lòng vô cùng tủi thân. Vừa mới gặp nhau mà hắn lại cười nàng rồi. Trúc Ngọc xoay người cầm khăn lông bên cạnh, đối diện với người đang quay mặt vào tường nói: "Quay mặt ra đây." Nàng hờn dỗi không muốn xoay lại, Trúc Ngọc phía sau tới gần nàng, tay lướt qua đỉnh đầu, nhắm thẳng vào mặt nàng xoa loạn một phen, sau đó giặt khăn tiếp tục lau. Sau khi lau sạch, Đồ Nương muốn quay người lại muốn cùng đối phương tiêu tan hiểu lầm lúc trước thì lần này đến lượt Trúc Ngọc lạnh mặt, thấp giọng nói: "Xem ra chúng ta cần phải nói chuyện."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]