"Hả? Hoa công công, có chuyện này sao?"
Hoa công công toát mồ hôi, cong eo nói: "Nô tài đáng chết! Lúc đó kí khế ước, lão ma ma để văn tự cầm cố và văn tự bán đứt để cạnh nhau, nô tài không để ý nên đã cầm nhầm, xong cũng không xem lại nên đã khiến Đồ Nương kí nhầm. Mãi sau nô tài mới nhận ra, nhưng cũng đã kí rồi nên nô tài cũng không quản nữa."
Tam vương gia uống một ngụm trà, nói: "Không sao, hôm nay Đồ Nương trung thành như vậy, sớm muộn gì cũng chuyển sang bán đứt mà thôi, sau này cứ an tâm ở lại tam vương phủ, bổn vương tuyệt đối không bạc đãi ngươi."
"Bẩm Tam vương gia, Đồ Nương vẫn còn người nhà ở cố hương cần phải chăm sóc, không thể kí văn tự bán đứt được ạ."
Đồ Nương thực muốn khóc đến nơi rồi, hiện tại chỉ cảm thấy vô cùng hoảng loạn. Nghe Tam vương gia nói như vậy, nàng thiếu chút nữa thì mềm nhũn chân ngất xỉu ra đấy.
"Có người thân ư? Nếu cần bổn vương có thể phái người đến đón người thân ngươi lên phủ để hai người có thể gặp gỡ mấy hôm."
"Ta... ta muốn ở bên người nhà của ta. Ta không có ý định kí văn tự bán đứt!" Trong lòng Đồ Nương rối loạn, không nghĩ gì nhiều, nói thẳng ra suy nghĩ của mình, không ngờ lại chọc đến mặt mũi của Tam vương gia, hắn đập bàn nổi giận mắng: "Đồ không biết phải trái! Cho ngươi mặt mũi ngươi lại không cần! Hoa công công, cất kĩ tờ văn tự này đi!"
Hoa công công cúi đầu khom
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-co-gia-hai-luong-bac/1704750/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.