Tiếng bước chân càng ngày càng gần, đến khi chỉ còn cách Đồ Nương vài bước thì đột nhiên dừng lại.
Mạc Xuyên xếp quạt lại, gõ nhẹ vào lòng bàn tay, nhìn quanh bốn phía, hơi dừng lại một chút. Đồ Nương sợ tới mức thiếu chút nữa chui luôn xuống gầm bàn.
Giây phút này nàng có thể nghe thấy một cách rõ ràng tiếng tim đập thình thịch như trống bỏi trong lồng ngực mình, có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của người phía sau. Mạc Xuyên ở phía sau cười khẽ một tiếng, đập bộp cái quạt vào lòng bàn tay, nói: "Phải rồi, Túy Tiên Lâu này là nơi mà Tam Vương gia yêu thích. Chúng ta không nên tới đây nhiều để tránh làm hắn không vui mới phải."
Vị đại nhân kia nghe Mạc Xuyên nói như vậy cũng phụ họa: "Vương gia nói phải."
"Tránh tai mách vạch rừng nữa." Mạc Xuyên tự lẩm bẩm thêm một câu, sau đó bước đi khệnh khạng như đang diễn tuồng ra ngoài.
Nghe tiếng bước chân xa dần, tảng đá lớn trong lòng Đồ Nương cuối cùng cũng rơi xuống. Nàng thở phào nhẹ nhõm, cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
Vừa rồi....Nàng sợ tới mức thiếu chút nữa thì tắc thở.
Đồ Nương ngồi ở trong góc, mắt liếc trái liếc phải dò xét xung quanh, chỉ sợ đột nhiên Mạc Xuyên lại quay lại. Mãi cho đến khi đồ ăn của Tam Vương gia làm xong, nàng mới lau mồ hôi trên trán, móc bạc ra trả, sau đó lôi ra một tấm khăn sa lên che mặt, tay kia thì xách đồ ăn, hấp tấp chạy về Tam Vương phủ.
Sau khi đưa đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-co-gia-hai-luong-bac/1704747/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.