Đại nương lẫn trong tiếng người hô hào ầm ĩ nói vào tai Đồ Nương: "Hắn ăn nhiều quá cho nên bây giờ đang bị đau bụng rồi...." Đây...đây...đây...là đang chơi nàng sao? Hai mắt Đồ Nương trợn tròn lên, lại nhìn về phía dưới, một đám người cũng đang trợn tròn mắt nhìn nàng chăm chú, không ngừng vỗ tay. Nàng...Thế này rồi mà còn muốn nàng biểu diễn nữa sao? Mà đại nương kia cũng rất đáng xấu hổ, sau khi nói xong với Đồ Nương lập tức nhanh như chớp chạy xuống đài, bỏ mặc Đồ Nương đứng đó nở nụ cười cứng ngắc với mọi người. (Nàng hắng giọng, bắt đầu hát "Chúng ta chỉ là một hạt cát trong vạn vật....") .........Đương nhiên nàng không có khả năng làm chuyện mất mặt như vậy! Từ trước đến nay Đồ Nương chưa bao giờ giỏi trong việc tùy cơ ứng biến. Vịt lọc xong rồi, đến heo cũng đã lọc xong luôn. Sẽ không thể bắt nàng tiếp tục biểu diễn lọc xương cả một con trâu chứ? Đồ Nương bị hàng ngàn con mắt nhìn chằm chằm vào, có cảm giác như là miếng thịt đặt trên thớt. Lúc này âm thanh vỗ tay đã dần lắng xuống, đại nương bên cạnh hô lên: "Sau đây là tiết mục cuối cùng!" "Bốp bốp bốp" Tiếng vỗ tay lại vang lên, sau đó tất cả đều nhìn chằm chằm Đồ Nương. Gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Nương bắt đầu rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, không hề có chút khí thế nào, đứng trên sân khấu, lắp bắp nói: "Tiết...tiết mục... hạ...hạ... màn... ta... ta... sẽ...diễn...diễn....cho mọi người..." Đồ Nương vẻ mặt chực khóc, ánh mắt nhìn về phía Trúc Ngọc đang thảnh thơi phẩm trà bên dưới, ánh mắt cầu xin giúp đỡ vô cùng rõ ràng. "Đồ Nương! Nhanh lên a!" "Mau biểu diễn đi nào! Để cho mọi người vui vẻ một chút nào!" "Ha...ha... chẳng lẽ là hồi hộp quá sao?" Trong đám người có người bắt đầu nhỏ giọng nói, lại nhìn chằm chằm Đồ Nương trên sân khấu. Đồ Nương hoảng loạn nhìn về phía Trúc Ngọc, nhưng hắn lại vẫn vô cùng đi điềm tĩnh không coi ai ra gì uống trà. Mạc Xuyên vuốt cằm, nghiêng người qua nói: "Sao vậy? Không đi giúp nương tử nhà mình một chút sao?" Trúc Ngọc không để ý, liếc nhìn hắn một cái. Đang chuẩn bị muốn đứng dậy thì từ trên đài lại truyền đến giọng xướng nhỏ nhỏ của Đồ Nương, "Gió thu lạnh lẽo, trăng thu sáng tỏ. Lá rụng tụ rồi lại tán, con quạ lạnh đậu nghỉ rồi lại kinh động. Biết đến khi nào mới được gần nhau gặp nhau, lúc ấy tình thật khó nén. Bước vào cửa tương tư của ta, chỉ mình ta biết ta nhớ nhung khổ sở. Nhớ nhung dằng dặc, hồi ức dằng dặc, tương tư dầu ngắn ngủi cũng là vô biên. Sớm biết ( tương tư) vướng bận lòng người đến như vậy,thà rằng thuở ban đầu chẳng quen nhau. " (Bài Thu phong từ" của Lý Bạch - bản dịch nghĩa trên t cop trên mạng thôi á) Nàng nhẹ nhàng mà sâu bi, khẽ ngâm một khúc "Thu phong". Giọng của nàng không hề dễ nghe, không có sự lảnh lót trong suốt như tiếng chim mà ngược lại vì thường xuyên rao hàng mà còn có chút thô khàn. Nhưng nàng vẫn ngâm hết. -----------Bản edit được đăng DUY NHẤT tại Wattpad nick Seo-senpai. Những trang Web khác đều là ăn cắp---------- Khúc "Thu phong" này là ngày xưa lúc còn nhỏ, khi còn ở Bách Hoa Lâu, nương nàng thường xuyên ở hậu viện xướng khúc này, mà mỗi lần xướng xong lại đều lén lút lau nước mắt. Thứ tình cảm như "tương tư" này, chỉ có người tương tư mới hiểu được. Thời gian tuy có chút lâu rồi, nhưng Đồ Nương vẫn nhớ rõ khúc hát này của nương nàng. Người xem bên dưới không hề hưởng ứng. Thậm chí lúc nàng hát được một nửa còn nghe được có người bên dưới bảo nàng đi xuống. Cái này thì vui ở chỗ nào chứ? Từ trước tới nay làm gì có tiết mục hạ màn thế này chứ? Còn không bằng xem tiết mục dùng ngực đập đá. Giọng như vậy mà cũng dám lên hát à? Mọi người đều không muốn nghe nữa, thậm chí có người còn đứng dậy nói thẳng muốn nàng đi xuống. Thanh âm càng ngày càng ồn ào kịch liệt, ngay cả bà mối vẫn luôn đứng về phía nàng lúc này cùng hùa theo đám người gân cổ lên ồn ào. Chỉ có hai người ngồi ở chính giữa, vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở đó, cẩn thận nghe hết khúc hát. Một người, là vì cũng đã bước vào cánh cửa tương tư, còn một người, là người bên gối của nàng. Đồ Nương xấu hổ đến đỏ mặt. Đời này nàng chưa bao giờ phải chịu mất mặt, bị người ta xa lánh ném đá như thế cả. Lúc đang định xuống sân khấu thì lại thấy một người đứng lên, môi đỏ khẽ mở, dùng giọng nói mềm nhẹ bắt đầu xướng, "Thềm tranh thấp nhỏ, Bên suối xanh xanh cỏ. Chếnh choáng giọng Ngô đang thủ thỉ, Đôi vợ chồng già ai đó? Cậu cả xới đậu khe đông, Cậu hai đang kết đan lồng. Hể hả nhất đời cậu út, Gương sen nằm nhá đầu sông!" (Bài thơ "Thanh Bình Nhạc - Thôn cư - Dịch nghĩa) Trúc Ngọc vừa hát vừa đi lên sâu khấu. Mọi người đều yên tĩnh lại, cẩn trọng lắng nghe, chỉ sợ quấy rấy thanh âm tựa thiên tiên kia. Giọng hát của hắn không lớn mà mang theo sự nhu hòa, như một cơn gió xuân, như một con sóng nhỏ, lặng yên không tiếng động đánh vào màng nhĩ của ngươi, lại khiến người ta cảm thấy mình như đang trộm nghe được tiếng hát, khiến người ta vô cùng quý trọng. Lúc này, thậm chí ngay cả hít thở thôi cũng là có tội. Đoạn hát rất ngắn, nhưng lại miêu tả một cách hoàn chỉnh toàn bộ cuộc sống đơn giản mà hạnh phúc của một nông gia, vẽ lên một hình ảnh hoàn mỹ về cuộc sống một nhà nông năm người, khiến người nghe như đặt mình trong đó, là một thân thích, một hàng xóm với hộ nông gia kia. Mạc Xuyên nhìn về phía người trên đài, thấy hắn lấy từ trong lòng ra một cái khăn tay, lau mặt thay Đồ Nương, "Vụn thịt có, mồ hôi có...lem luốc cả rồi." "Khăn tay ta cho nàng đâu?" Hắn hỏi. "Ta....ta không mang theo." Trúc Ngọc lạnh mắt nhìn nàng một cái, nắm tay nàng đi xuống. Mọi người trong phút chốc bùng nổ, thanh âm khen ngợi vang lên không dứt. Nhưng người nọ lại làm lơ tất cả, không hề đáp lại một câu nào với sự nhiệt tình kia, thân hình dần biến mất trong đám người. "Ngốc, đàn gảy tai trâu." Đồ Nương ủy khuất, "Sao ta lại đàn gảy tai trâu chứ?" "Khúc "Thu phong" ai oán như vậy, thích hợp cho người nông dân hát sao?" Hắn không chút lưu tình đả kích, "Cũng không biết đường chọn một bài thơ nói về cuộc sống hàng ngày của nông gia mà ngâm." "Ta chỉ biết mỗi khúc kia thôi." Đồ Nương lập tức giải thích: "Đâu như chàng, cái gì cũng biết." Trúc Ngọc không nói chuyện, nhìn Đồ Nương đang vặn vẹo cái khăn tay trong tay giận dỗi: "Mau về nhà tắm rửa đi." Đồ Nương dậm chân, chạy về phía cửa thành, nhưng được một nửa lại như nhớ ra điều gì đó, hỏi, "Vậy vị thân thích kia của chàng thì sao?" "Ta sẽ tự sắp xếp. Nàng về nhà đi." Đồ Nương "ồ" một tiếng, xoay người rời đi, chuẩn bị về nhà tắm rửa một cái, sau đó sẽ tự tay xuống nấu cho vị thân thích kia của Trúc Ngọc một bát mì. -----------Bản edit được đăng DUY NHẤT tại Wattpad nick Seo-senpai. Những trang Web khác đều là ăn cắp---------- Sau khi Đồ Nương đi, Mạc Xuyên liền tiến lên, cười nói: "Không thể tưởng được ngươi lại che chở cho đồ phụ kia đến như vậy!" "Thứ không đón tiếp." Trúc Ngọc chỉ nói bốn chữ, không tiếp lời Mạc Xuyên. Sau khi tỏ rõ lập trường liền xoay người bước đi, để lại một mình Mạc Xuyên đứng ở chỗ đó. Mạc Xuyên không đuổi theo. Chỉ có hắn mới biết, lúc này Trúc Ngọc xướng lên khúc kia, là xướng cho hắn nghe. Hắn nhìn theo bóng dáng Trúc Ngọc tự nói, "Sống cũng thật là tiêu dao. Cùng nhau đầu bạc răng long, còn có thêm dăm ba nhi tử bầu bạn..." Điều Trúc Ngọc muốn, hắn không cho được. Thúc ngựa vạn dặm để làm gì chứ? Hoàng hôn làm bạn thì lại để làm gì? Cái mà hắn (TN) muốn chỉ là một mái nhà tranh, một thửa ruộng nhỏ, một nữ nhân giọng nói thô khoang, mấy hài tử nghịch ngợm mà thôi. Khúc hát này, chính là lời cự tuyệt dứt khoát mà gọn gàng nhất. Cuối cùng hắn vẫn thua. Hắn nên chết tâm sao? Hắn cũng không biết nữa. Chỉ là....hắn cảm thấy...thứ trong lồng ngực mình...chợt không còn hoàn chỉnh nữa. Sau khi Trúc Ngọc về đến nhà liền thấy Đồ Nương đang ở trong bếp bận rộn. Hắn đứng ở cửa hỏi: "Bảo nàng đi tắm rửa cơ mà. Cả người toàn mùi thịt vịt." "A? Chàng còn ghét bỏ ta sao? Lúc trước chàng đứng chặt thịt ở ngoài sạp thì có sao đâu." Đồ Nương hùng hồn đáp trả, "Ta làm cho vị thân thích kia của chàng bát mì. Hắn lặn lội đường xa đến đây, nhất định rất đói." "Không cần, hắn đi rồi." "Đi rồi?" Đồ Nương quay đầu lại hỏi, hai tay vẫn bận bịu, "Sao chàng không giữ người ta lại? Tốt xấu gì cũng nên ở lại một đêm rồi hãy đi chứ." Trúc Ngọc không nói gì, cũng không giải thích gì, đi về phòng đóng cửa lại. Đồ Nương vẫn tiếp tục nấu mì, vừa nấu vừa lải nhải: "Biết cái gì gọi là đạo đãi khách không thế? Chàng thật là không lịch sự gì cả." Nàng nấu mì xong liền bê bát mì đi thẳng đến cổng thành, nghĩ muốn giữ nhân gia người ta ở lại một đêm, hoặc nếu thật sự không được thì tốt xấu gì cũng ăn bát mì cho ấm bụng rồi hãy đi. Mới đi đến cửa thành nàng liền thấy người mặc một thân hồng y kia vẫn đứng tại chỗ, dường như đang tự hỏi cái gì đó. Đồ Nương nhanh chân bước đến, "Ngươi là thân thích của Trúc Ngọc phải không? Có muốn qua nhà ngồi một chút không?" Mạc Xuyên còn đang chìm vào hồi ức, chợt ngửi được một mùi thịt vịt, trong nháy mắt liền hoàn hồn lại, liền thấy một nữ nhân đang bê một cái bát đứng trước mặt hắn. -----------Bản edit được đăng DUY NHẤT tại Wattpad nick Seo-senpai. Những trang Web khác đều là ăn cắp---------- Hắn bất động thanh sắc lui lại phía sau một bước, cảm giác chán ghét vô cùng rõ ràng. Nhưng Đồ Nương lại cảm thấy hành động đó vô cùng thân thiết. Quả nhiên "thân thích" có khác, ngay cả lần đầu gặp mặt cũng giống nhau đến như vậy. "Không cần, ta sẽ đi bây giờ." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn của Đồ Nương, một khắc hắn cũng không muốn lưu lại. Phất phất tay áo sau đó lập tức quay đầu muốn đi. Nhưng không ngờ lại bị Đồ Nương túm lại một cách thô bạo: "Từ từ đã, đừng có gấp như thế mà. Ngươi ăn chút gì đó rồi hãy đi." Hắn nhíu mày, nhìn cái bát mẻ, bên trong đầy ắp mì sợi nóng hổi, vẫn còn bốc khói, bên trên là hai quả trứng, một quả trứng chần, một quả trứng rán, còn có một chút rau cải và váng đậu chiên, hương vị thơm ngon khó cưỡng. Mạc Xuyên vô thức nuốt nước bọt, nhìn về phía bát mì kia, vẻ mặt ghét bỏ chuẩn bị hất bát mì đi. Nực cười! Mạc Xuyên hắn còn chưa tới mức cần một đồ phụ tới thương hại hắn. Nhưng động tác của Đồ Nương lại vô cùng linh hoạt, tay khẽ nghiêng đi, lập tức bảo vệ được bát mì. Vì biết đây là thân thích của Trúc Ngọc nên Đồ Nương đã sớm chuẩn bị tâm lý. Từ trước đến nay tính tình của Trúc Ngọc vẫn luôn quái gở, cho nên thân thích của hắn nhất định cũng sẽ không phải là người tốt tính. Chỉ chút xíu thế này hoàn toàn không thể đả kích được hắn. Nàng không ngừng, không ngừng cố gắng đưa bát mì tới, "Ngươi bôn ba cả một đường thế này rồi, nhất định là vô cùng mệt mỏi. Mấy trạm nghỉ chân lân cận ở đây đều chỉ có cháo loãng và màn thầu cứng ngắc, ngươi nhất định không ăn quen. Lúc đó ta và Trúc Ngọc trên đường trở về từ kinh thành cũng phải chịu đựng mãi. Lần này nếu ngươi muốn theo đường cũ về mà không ăn chút gì đó mềm mềm nóng hổi một chút thì sao mà chịu được chứ." "Ngươi cứ ăn đi. Nhìn vẻ bề ngoài của nó như vậy thôi chứ ăn vào thì rất ngon đấy. Mau ăn đi, ăn xong thì đi." Đồ Nương nhiệt tình dùng mặt nóng dính vào cái mông lạnh là Mạc Xuyên. Xung quanh, nhóm thân cận bắt đầu lục tục vào thành. Mà Đồ Nương đứng ở cổng thành bê bát mì trong tay cùng với Mạc Xuyên diện mạo hơn người đương nhiên trở thành phong cảnh trong mắt bọn họ rồi. Bất cứ ai đi qua cũng đều nghiêng đầu lại nhìn, có người thậm chí còn dừng lại chuẩn bị xem náo nhiệt. Mạc Xuyên đanh mặt lại, không muốn cùng Đồ Nương nháo ở cửa thành thế này, liền dứt khoát xoay người lên ngựa định phóng ngựa rời đi. Đồ Nương chạy đuổi theo phía sau, vừa bê bát mì vừa lải nhải mời hắn ăn. Hắn nghĩ,suốt cả quãng đường đều ngựa không dừng vó, lại ăn tiếp cháo lạnh màn thầu thì đúng là không ổn, mà bát mì nóng hổi trước mặt này..... Mạc Xuyên dừng lại, đi đến bên cạnh Đồ Nương, hừ lạnh một tiếng đoạt lấy bát mì trong tay Đồ Nương, ngồi xổm xuống bên vệ đường, cầm đũa khuấy khuấy mì trong bát lên, gắp từng đũa lớn hăng hái ăn. Đồ Nương ngồi ở bên cạnh chờ, nhìn con ngựa ăn cỏ. "Mặn, lại cay!" Hắn vừa ăn vừa lên tiếng chê bai bát mì của Đồ Nương chán như thế nào. Nhưng bát mì này, ăn vào đúng là khiến người ta ấm bụng, cay nóng hòa hợp. Chỉ là trứng chần trứng rán bình thường, nhưng không biết vì sao, ăn lại cảm thấy thơm ngon vô cùng. Mạc Xuyên ăn mì, trong lòng bị một bát mì này làm cho đau thấu tâm can. Đáng chết, bát mì này quá ngon, ngon đến mức làm hắn muốn khóc. Ăn đồ ăn mà tình địch nấu, lại còn cảm thấy nó ngon, ai mà cao hứng được cơ chứ. Hắn vốn có thể không ăn, có thể hất đổ bát mì này, có thể phất tay áo rời đi. Hắn chỉ là tò mò. Tò mò về đồ ăn mà Trúc Ngọc ăn, đến tột cùng là có mùi vị như thế nào? Giờ hắn đã biết rồi. Mùi vị của bát mì này....cho dù là cả đời....hắn cũng không thể làm ra được. Sau khi Mạc Xuyên ăn xong, đừng lên, nhụt chí cầm bát ném xuống đất. Xoảng một tiếng, cái bát liền vỡ nát. Đồ Nương thất kinh, trợn mắt nhìn Mạc Xuyên, tức giận đến run người chỉ vào cái bát trên mặt đất, "Ta...Ta....ta còn đang đợi ngươi trả lại bát cho ta đó! Thế mà ngươi lại đập vỡ bát của ta!!" Nàng cũng rất tức giận được không? Người này sao tính tình còn kì cục hơn cả Trúc Ngọc thế? Lúc trước còn ăn đến là hưởng thụ, lúc sau lập tức trở mắt đập vỡ bát của nàng! Bát nhà nàng vốn dĩ cũng không có nhiều mà! Đồ Nương tức đến run người một lúc, cuối cùng cũng biết nên làm gì Mạc Xuyên... Tiến lên tát cho hắn một cái? Hay là dùng lời lẽ thô tục chửi hắn một phen? Nhưng đây là thân thích của Trúc Ngọc đó.....Nàng không làm được. Đồ Nương như ăn phải hoàng liên, nuốt nguyên cục tức vào bụng, thở dài một hơi, cuối cùng cáo biệt hắn trong bất hòa, xoay người đi vào thành. Nhưng vừa mới quay người lại bị người phía sau túm cổ áo kéo lại. "Muốn chạy? Không có cửa đâu!" Thân hình Đồ Nương bị người ta túm lấy như một bao gạo khiêng lên. Chỉ nghe hắn "Giá" một tiếng, vung roi đánh vào mông ngựa, con ngựa hí vang một tiếng sau đó lập tức tung vó chạy đi. Đây..... Là tình huống khỉ gì thế này?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]