Đại nương lẫn trong tiếng người hô hào ầm ĩ nói vào tai Đồ Nương: "Hắn ăn nhiều quá cho nên bây giờ đang bị đau bụng rồi...."
Đây...đây...đây...là đang chơi nàng sao?
Hai mắt Đồ Nương trợn tròn lên, lại nhìn về phía dưới, một đám người cũng đang trợn tròn mắt nhìn nàng chăm chú, không ngừng vỗ tay. Nàng...Thế này rồi mà còn muốn nàng biểu diễn nữa sao?
Mà đại nương kia cũng rất đáng xấu hổ, sau khi nói xong với Đồ Nương lập tức nhanh như chớp chạy xuống đài, bỏ mặc Đồ Nương đứng đó nở nụ cười cứng ngắc với mọi người.
(Nàng hắng giọng, bắt đầu hát "Chúng ta chỉ là một hạt cát trong vạn vật....")
.........Đương nhiên nàng không có khả năng làm chuyện mất mặt như vậy! Từ trước đến nay Đồ Nương chưa bao giờ giỏi trong việc tùy cơ ứng biến. Vịt lọc xong rồi, đến heo cũng đã lọc xong luôn. Sẽ không thể bắt nàng tiếp tục biểu diễn lọc xương cả một con trâu chứ?
Đồ Nương bị hàng ngàn con mắt nhìn chằm chằm vào, có cảm giác như là miếng thịt đặt trên thớt. Lúc này âm thanh vỗ tay đã dần lắng xuống, đại nương bên cạnh hô lên: "Sau đây là tiết mục cuối cùng!"
"Bốp bốp bốp" Tiếng vỗ tay lại vang lên, sau đó tất cả đều nhìn chằm chằm Đồ Nương.
Gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Nương bắt đầu rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, không hề có chút khí thế nào, đứng trên sân khấu, lắp bắp nói: "Tiết...tiết mục... hạ...hạ... màn... ta... ta... sẽ...diễn...diễn....cho mọi người..."
Đồ Nương vẻ mặt chực khóc, ánh mắt nhìn về phía Trúc Ngọc đang thảnh thơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-co-gia-hai-luong-bac/1704739/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.