Mạc Vương gia đi một đoạn xa rồi mới xuống ngựa, xuống xong còn quay đầu lại vẫy tay với các bá tánh. Đám người ồn ào la hét muốn Mạc Vương gia tới quán của mình ngồi, nhưng hắn chỉ thản nhiên lắc đầu nói: "Mọi người cứ trở về đi. Tương lai còn dài, đâu phải chỉ có một đêm nay đâu." Hắn vừa nói vừa cười, còn móc ra một cái quạt từ trong tay áo, phạch một tiếng xòe ra: "Ta cũng không có chạy mất, ngày mai sẽ đến lần lượt từng cửa tiệm của các ngươi."
Mọi người nghe Vương gia đuổi người lập tức lục tục trở về, đến nhanh mà đi cũng nhanh. Cả buổi đêm bị Vương gia làm cho náo loạn nhưng không ai có nửa câu oán hận.
Vị Vương gia này từ trước đến này mỗi khi ra ngoài luôn thích khoa trương ầm ĩ, từ nhỏ đã sống ở Vương phủ trong kinh thành. Ai mà không biết hắn ta chính là thích thái độ kiểu này, thích mọi người đều vây quanh hắn.
Hơn nữa vị Vương gia này từ trước đến nay không hề biết giận, mọi người thành như này cũng là do hắn dung túng mà thành. Huống chi Vương gia ra tay cũng rất hào phóng, mọi người ai mà chả tham chiếm tiện nghi, cho nên đương nhiên không ai có nửa câu oán hận rồi.
Nhưng thực ra mọi người trong thành đều hiểu, tính tình của Vương gia cũng không phải dạng vừa đâu. Nếu ngươi cứ sáp vào, hắn không những không cho ngươi tí mặt mũi nào, mà từ đó về sau vừa nhìn thấy ngươi từ xa là lập tức tránh đi đường vòng. Cho nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-co-gia-hai-luong-bac/1704733/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.