Một thân trường bào bạch nguyệt, dùng chỉ thêu tốt nhất thêu thành hình phù vân, vừa quay người xoay người một cái thì hương trà liền phả tới. Lúc hắn xoay người, cần cổ nõn nà lộ ra bên ngoài, bị ánh mắt trời từ ngoài cửa sổ chiếu rọi vào tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
"Ai?" Môi hắn khẽ mấp máy, mang theo một tia nghi hoặc cùng bực bội. Chỉ một chữ thôi đã thành công ngăn lại bước chân của Thiệu Yên.
Nàng nghe giọng nói này, cảm thấy trong đó vừa có chút lười biếng, lại tựa như một làn gió vô thanh vô tức khẽ lướt trên mặt nước, khiến cả người mềm nhũn. Thiệu Yên ngây ngốc tại chỗ, sau đó lập tức xoay người lại, xấu hổ nhìn bà mối ra tín hiệu cầu cứu.
Mà bà mối lúc này cũng nhìn đến ngây người, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của Đồ Nương. Ánh mắt bà mối đang nhìn thẳng vị tiểu quan ở trước mặt, đời này bà chưa từng gặp được ai kiều diễm ướt át như người này cả.
Người đó nhìn Thiệu Yên, hai hàng lông mày hơi cau lại, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng dò hỏi: "Cô là khách à?"
Đồ Nương bị tiếng nói đột ngột xuất hiện đằng sau làm cho nhảy dựng, hoảng loạn quay đầu lại lại phát hiện người đó đang đứng rất gần mình, gần đến nỗi ngay cả những sợi lông măng li ti trên mặt hắn nhìn cũng rõ, lập tức bị sắc đẹp kinh diễm này làm cho đứng hình, trong mắt toàn là khuôn mặt....kiều diễm của vị tiểu quan.
Người này trên trán có điểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-quan-co-gia-hai-luong-bac/1704724/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.