Vân Du được hỉ nương dìu vào lều lớn nghỉ ngơi theo sau là Lệ Chi
Lệ Chi vừa đi đến định giúp Vân Du đội lại mũ phượng liền bị kéo lại ngồi kế bên nàng. Lệ Chi hốt hoảng: Sao hôm nay tiểu thư phản ứng nhanh vậy? Nàng chưa kịp mở miệng hỏi thì Vân Du đã đi trước một bước:
“Ta lạ lắm phải không?” Thấy Lệ Chị gật đầu Vân Du nói tiếp: “Nhờ gói thuốc độc đó ta hết ngốc rồi” Dứt lời nàng quan sát sắc mặt của Lệ Chi: người cổ đại có thật sự ngốc như trên TV hay chiếu không ta?
Lệ Chi rân rân nước mắt nắm tay Vân Du: “Thật sao tiểu thư? Người thật hết ngốc? Thuốc độc làm sao chữa ngốc được?”
“Đúng, thuốc độc không thể chữa ngốc nhưng nó lại đưa ta đến chỗ Diêm Vương gia dạo, được người chữa bệnh tự nhiên hết ngốc” Sợ Lệ Chi không tin Vân Du bồi thêm: “Ngươi không tin liền có thể khảo ta“.
Lệ Chi bán tính bán nghi nhưng nàng lại không hỏi thêm gì nữa chỉ nhìn Vân Du chằm chằm. Vân Du được dịp điều tra lý lịch của cỗ thân thể và địa phương này.
Theo lời của Lệ Chi thì đây là Huyễn Thần hoàng triều, niên hiệu Thuận An năm thứ 7. Lão cha của thân thể này vốn là hộ vệ của tri huyện huyện Hà Xuân, Yên Châu. Do có công hộ quốc bảo vệ tiên hoàng nên được thăng làm quan lục phẩm. Về sau phò tá đại Vương gia Lãnh Thiên Minh kế thừa hoàng vị nên được phong làm quốc công là trọng thần hai triều. Sau khi thăng quan tiến chức lão cha của Vân Du đón mẫu thân nàng lên kinh cùng hưởng phú quý. Nói thì là vậy nhưng khi mẫu thân Vân Du đến thì trong phủ đã có nhị phu nhân, các vị di nương và một đám tiểu thư, thiếu gia rồi.
Lệ Chi bốn tuổi được mẫu thân Vân Du nhặt về làm cho nhũ mẫu làm con nuôi. Mẫu thân Vân Du mang thai được khoảng tám tháng trượt chân ngã rồi khó sinh mà qua đời. Để lại Vân Du cho nhũ mẫu chăm sóc. Lão cha Vân Du sợ miệng lưỡi thiên hạ nên không dám thăng nhị phu nhân lên làm chính thê, nhưng trong phủ không ai không biết nhị phu nhân chính là đương gia chủ mẫu.
Thật ra không ai biết rằng hắn đón thê tử ở quê lên là vì muốn có tiếng thơm của người đời thôi. Dù gì cũng là người vợ tào khan của mình. Đón lên không sủng ai biết. Biết rồi thì làm được gì hắn.
Lý lịch của “Vân Du”: Do sinh non nên trở thành si nhi, tính đến đây nàng chỉ mới mười tuổi. Từ nhỏ đã có Lệ Chi bầu bạn và được nhũ mẫu chăm sóc. Lão cha chưa từng dòm ngó đến nàng. Mẫu thân Vân Du là chính thê nên nàng nghiễm nhiên giữ được vị trí đích nữ Vân gia. Ngoài thân phận đích nữ nàng chả có gì cả. Mọi người trong phủ ai cũng khi dễ nàng nhưng cũng không dám quá phận. Biết được chuyện này, lão cha nàng cũng mắt nhắm mắt mở chả thèm đả động đến. Tính tình Vân Du rất đặt biệt ngoại trừ ngồi một chỗ ngẩn người, lâu lâu cười cười ra thì chỉ khi đói hoặc muốn làm gì mới mở miệng nói chuyện. Nhưng nàng không hề sợ người lạ, gặp người lạ nàng liền hướng họ cười.
Hóa ra việc nàng ngồi yên bất động trên giường lúc sáng là thói quen hằng ngày nên chả ai bận tâm. Nghĩ đến đây Vân Du chợt cảm thấy không biết đây là phúc hay họa nữa. Nếu lúc đó nàng dùng vũ lực thì sao nhỉ?
Lệ Chi vừa nghe nàng hết ngốc liền tin ngay là do nàng huyên thuyên nhiều hơn bình thường đây mà. Nàng day day hai bên thái dương thầm than khổ.
Về phần hôn sự: Lục Vương gia Lãnh Thiên Hạo và hoàng đế Lãnh Thiên Minh là con ruột của thái hậu mà thái hậu lại thiên vị Lãnh Thiên Hạo ra mặt. Sau khi Lãnh Thiên Minh đăng cơ không lâu tiên hoàng băng hà Lãnh Thiên Hạo xin ra biên cương trấn quốc chưa hề quay về. Thái hậu lo lắng cho hôn sự của Lãnh Thiên Hạo nên nhiều lần gửi thư ra biên cương hối thúc nhưng Lãnh Thiên Hạo nhất mực từ chối. Sau cùng thái hậu ra tối hậu thư kiên quyết nếu Lãnh Thiên Hạo không chịu thành thân liền quyên sinh. Lãnh Thiên Hạo chấp nhận thỏa thuận với điều kiện kiện nội trong ba ngày bất kể là ai hắn cũng sẽ thành thân nếu không tìm được người sau này đừng ai nhắc đến vấn đề này nữa. Nhận được tín hiệu tốt Lãnh Thiên Minh và thái hậu liền biến hôn sự của Lãnh Thiên Hạo thành bài toán khó cho văn võ bá quan và các phi tần. Lại một lần nữa lão cha nàng hành hiệp trượng nghĩa để xứng đáng với danh hiệu quốc công, hiến đích nữ Vân gia Vân Du nàng cho Lãnh Thiên Hạo vi phi.
Cũng chính vì điều này nhũ mẫu mấy lần đến vang xin lão cha Vân Du đều không được đáp ứng nhũ mẫu quỳ ngoài mưa mang bệnh qua đời.
Nghe đến đây Vân Du thắc mắc: Lãnh Thiên Hạo mắc bệnh nan y hay truyền nhiễm sao không ai dám thành thân cùng hắn? Chẳng phải làm Vương phi liền chim sẻ hóa phượng hoàng sao?
Lệ Chi giải thích: Lục Vương gia Lãnh Thiên Hạo tuy anh dũng, thiện chiến được dân chúng trong thiên hạ ca ngợi nhưng nghe đâu ở biên cương đánh giặt nhiều năm, giết người không chớp mắt, tính tình quái gở, chán ghét nữ nhân, giận lên liền giết người,..... Lúc cùng các vị Vương gia khác tranh đoạt hoàng bị Lãnh Thiên Hạo từng bị thương trên mặt. Từ tuấn mỹ liền biến thành quỷ nhan nên các thiên kim tiểu thư người đăng ký tuyển tú, người nhanh chóng tìm người phối hôn hoặc giả bệnh các kiểu. Nhà thường dân thì khỏi phải nhắc đến làm sao xứng với hoàng thất đây.
Tóm lại nghe Lệ Chi miêu tả Vân Du liên tưởng đến quái vật Minotaur chứ không người. Còn có tin đồn Lãnh Thiên Hạo ở biên cương nhiều năm đã sớm trở thành đoạn tụ.
Tên này nhiều tin đồn xấu xa như thế ruồi còn không thèm đừng nói chi ong bướm. Chính vì những tin đồn này hắn mới dám ra điều kiện đó với thái hậu. Hành động lão cha nàng vừa lấy lòng thái hậu, hoàng thượng vừa tống khứ được trái bom nổ chậm như nàng. Lại có thân càng thêm thân với hoàng thất. Nhất tiễn hạ tam điêu, quả cao chiêu. Giờ lão cha nàng hẳn đang cảm thấy bản thân may mắn vì không phế đi ngôi vị đích nữ của nàng đi.
Vân Du lại hỏi: “Hoàng thượng cũng phải biết ta chỉ mới mười tuổi. Khoan! Chẳng lẽ hoàng thượng không biết ta là si nhi? Vân quốc công làm vậy khác nào phạm thượng đâu.”
“Hoàng thượng đương nhiên biết, thời hạn Vương gia đưa ra chỉ có ba ngày, lại nói những tin đồn đối với Vương gia rất bất lợi, không đại thần nào tình nguyện để nữ nhi mình mạo hiểm. Hoàng thượng đăng cơ không lâu càng không muốn mang danh hôn quân. Hoàng thượng và thái hậu cũng đã tìm đủ cách ngăn chặn tin đồn nhưng không những không ngăn được mà còn lan rộng và ác liệt hơn. Khi biết được lão gia nguyện ý gả tiểu thư còn là đích nữ, hoàng thượng lập tức ban chiếu tứ hôn tại Kim Loan điện. Việc người là si nhi lão gia ra ra lệnh không ai được truyền ra ngoài nên không ai biết việc này. Lão gia nói chỉ cần không để tiểu thư tiếp xúc người lạ sẽ không ai phát hiện. Vương gia lại bị đồn ghét nữ nhân nên chắc chắn sẽ không để ý đến người, chỉ cần chúng ta an phận thủ thường sẽ an ổn một đời bình an” Nói xong một hơi dài Lệ Chi ngưng chút lại nói tiếp: “Kỳ thực, Lệ Chi cảm thấy tiểu thư người xuất giá cũng tốt sẽ không còn ai dám khi dễ người nữa. May mắn thay tiểu thư người ngay cả si ngốc cũng hết, Lệ Chi thật cao hứng nha.”
“Tốt, thế ngươi liền xuất giá thay ta, thế nào?” Nàng giật lấy chiết phiến trên tay Lệ Chi ra lệnh: “Ta muốn thay y phục khác. Ngươi lấy kiện nào mỏng mỏng, nóng chết ta rồi.”
“Tiểu thư người làm sao có thể thay giá y ra được” Lệ Chi hốt hoảng.
“Chúng phải gần hai tháng mới đến chỗ con quái vật đó nếu còn không thay ra chưa đến nơi ta đã quy tiên. Đến lúc đó để ngươi thay ta xuất giá” Vừa nói Vân Du vừa lấy tóc búi lên dùng trâm cố định. Thật ra nàng định búi củ tỏi cho đẹp nhưng không tìm được dải băng cột tóc.
“Quái vật nào vậy tiểu thư?” Lệ Chi ngơ ngác nhìn Vân Du hỏi.
“Lãnh Thiên Hạo” Ba chữ ngăn gọn, súc tích vừa phun ra từ đôi môi nhỏ liền bị Lệ Chi nhào lên dùng tay che lại.
“Tiểu thư, người như thế nào nói Vương gia là.......” Hai từ “quái vật” Lệ Chi cũng chẳng dám nói liền chuyển đề tài: “Hôm nay là ngày đại hôn tiểu thư không được nhắc đến chết chốc, đó là điềm không cát lợi.”
“Chẳng phải người vừa nói đó sao?” Nàng dùng tay gỡ tay Lệ Chi Xuống rồi tự cởi giá y trên người xuống: “Đại hôn của ta kéo dài đến gần hai tháng. Còn không mau lấy y phục cho ta.”
“Ân” Dứt lời Lệ Chi phóng nhanh ra khỏi lều.
Vân Du đứng nhìn cảm thấy tức cười. Hôn sự kéo dài đến mấy tháng đúng như tên gọi đại hôn nha. Xuất giá bái đường kết hợp tuần trăng mật ở quân doanh vừa có lãng mạn vừa có mạo hiểm, thật thú vị, rất có ý nghĩa. Ngẫm lại như lời Lệ Chi nói càng lúc nàng càng tò mò về Lãnh Thiên Hạo. Vân Du nhếch mép, hai tay chống cằm hy vọng tương lai có nhiều trò để chơi.
Có điều chắc chắn rằng Lãnh Thiên Hạo không để ý hôn sự này lại chẳng biết Vương phi tương là nha đầu mười tuổi. Chả trách Ngô Trọng Kỳ nhìn nàng ngạc nhiên như vậy. Thật làm người ta mong chờ vẻ mặt của Lãnh Thiên Hạo nha.
Lệ Chi tay cầm y phục đỏ đi vào giúp nàng thay. Kiểu tay chân bị phế này thật làm Vân Du cảm thấy khó chịu nhưng bản thân không biết mặc nha, lại không biết thứ tự của y phục nữa nên đành phó mặc cho Lệ Chi tùy ý vậy. Điều này thật sự là nỗi sỉ nhục lớn dành cho kẻ sắp vào đại học như nàng.
“Tên Vương gia đó ghê gớm như vậy ngươi không sợ sao? Sao lại dám theo ta xuất giá?” Vân Du tò mò muốn biết.
“Lệ Chi lúc đầu cũng rất sợ nha nhưng không muốn rời xa tiểu thư” Nàng cầm áo khoác lên người Vân Du miệng không ngừng đóng mở: “Sau này, Lệ Chi nghĩ đó cũng chỉ là tin đồn. Huống hồ đã có bao nhiêu người từng gặp Vương gia. Biết đâu như lão gia nói Vương gia không để ý chúng ta vậy liền không sợ nữa.”
Nha đầu này xem ra cũng có đầu óc không như mấy tiểu thư thiên kim học cho nhiều vào chữ nghĩa chèn lấn chất xám. Nếu nhũ nương cũng thông suốt được như Lệ Chi thì đâu cần bỏ mạng oan uổng. Nghĩ đến đây nàng lại thở dài tiếc thay cho một người không quen biết vì chủ tử hy sinh.
Hỏi ra mới biết Lệ Chi cũng được mẫu thân Vân Du và nhũ nương dạy nữ công gia chánh. Lúc nhặt Lệ Chi về mẫu thân nàng đang hoài thai rất thích ăn Lệ Chi nên lấy đó làm tên.
“Ta làm sao ăn phải thuốc độc?” Nàng tò mò muốn biết nguyên nhân cái chết của cổ thân thể này.
Mặt Lệ Chi xanh xao: “Tất cả điều do Lệ Chi bất cẩn. Suýt chút nữa hại tiểu thư mất mạng” Tay nàng liên tục vả vào mặt mình
Vân Du bước đến ngăn tay nàng lại: “Chẳng phải giờ ta đã bình an rồi sao? Đừng tự trách mình nữa” Cổ thân thể này chắc giờ cũng đã về thế giới bên kia đoàn tụ với mẫu thân,nhũ nương rồi. Việc nàng cần làm là vì nàng ta sống thật tốt.
Lệ Chi nước mắt tuôn rơi kể lại: “Viện của chúng ta từ khi nương mất không được quét tước Lệ Chi một mình làm không xuể nên có rất nhiều chuột. Gói thuốc đó là do Lệ Chi đem về để diệt chuột. Đổ thuốc vào bánh đem đến ổ chuột liền bị nhị phu nhân gọi đi, quên mất dặn tiểu thư đừng ăn. Thế là....”
Ra là vậy! Hóa ra là do tham ăn mà mất mạng: “Ta chẳng những bình an mà còn hết ngốc, ngươi không công không tội. Chuyện này cứ vậy, đừng nhắc lại nữa”
Vân Du chỉ vào đống đồ mới bị nàng vứt ra: “Mấy thứ này đem giặt sạch đi, khi nào gần đến nơi sẽ mặc vào.”
“Tiểu thư, Vương gia chuẩn bị cho người rất nhiều giá y để thay dọc đường, Vương gia thật chu đáo.” Lệ Chi tiếp tục giúp nàng chỉnh sửa y phục luôn miệng khen ngợi Lãnh Thiên Hạo
Gọi là giá y nhưng những bộ đó toàn màu đỏ trơn, không hề thêu họa tiết. Chỉ để Vân Du thay dọc đường thôi. Như bộ nàng đang mặc trên người vậy. Sau khi đến quân doanh nàng cũng không mặc nữa.
“Hắn muốn ta mặc giá y mỗi ngày sao? Đúng dư tiền mà” Hai tay chống hông hét to: “Chê tiền nhiều liền đưa lão nương giúp tiêu bớt. Đúng là tên lãnh huyết không biết yêu tiền mến bạc. “
Nàng thầm thương cho số phận bản thân ở kiếp trước. Nàng chắt chiu từng đồng từng bạc mà xuyên qua gặp ngay tên phá của.
“Khụ khụ” Ngô Trọng Kỳ ở bên ngoài hẳn đã nghe nhất thanh nhị sở nhưng không dám ý kiến “Vương phi, chúng ta có thể tiếp tục lên đường.”
Con mắt to tròn của Vân Du khép lại hơn phân nửa hướng phía cửa lười biếng đáp: “Ta ra ngay đây” Tên này đúng là không có lỗ tai mà. Mới nãy chẳng phải đã dặn hắn không được gọi Vương phi sao? Vân Du cũng lười nhắc lại nên mặc kệ hắn muốn gọi gì thì gọi.
“Ngô Tướng Quân, ngài nên bảo bọn kia đừng thổi kèn, khua chiêng nữa, vừa hao hơi tổn sức mà rừng núi hoang vu thế này chả ai nghe đâu. Hay tính lôi kéo sơn tặc đến cướp.”
Ngô Trọng Kỳ thi lễ “vâng” cáo từ xong quay người đi làm theo phân phó của nàng.
Cả đoàn tiếp tục lên đường. Lần này nàng vừa ngồi kiệu vừa trò chuyện với Lệ Chi suốt chặn. Có lúc nàng cùng mọi người đi bộ, mệt lại leo lên kiệu ngồi chơi. Ngô Trọng Kỳ cùng Phó Đức Chính khuyên mãi không xong nên để nàng tùy hứng.
Kì thực, đi bộ tốt cho sức khỏe. Kiếp trước nàng vừa phí tiền tập gym vừa năng nổ theo chân cô bạn thân học Shuffle và judo nên sức khỏe rất tốt, thân hình cực chuẩn.
Còn thân thể này thật khiến người khác ngao ngán, gió chỉ cần thổi mạnh một chút là bay luôn không chừng. Không những gần gò, xanh xao mà còn hay bệnh nữa chứ. Chắc từ khi nhũ nương qua đời nàng và Lệ Chi đều bị khi dễ nhiều hơn. Vân Du liếc qua nhìn Lệ Chi rồi lắc đầu thở dài: nàng ta cũng không hơn mình là mấy.
Xuyên suốt đoạn đường Vân Du hỏi chuyện của Lãnh Thiên Hạo điều được Phó Đức Chính cùng Ngô Trọng Kỳ vẽ hoa thêm lá tâng bốc hắn như thần tiên sống. Lệ Chi và hỉ nương dần dần cũng sinh lòng ngưỡng mộ lúc nào không hay. Nhìn mặt hai nàng si ngốc hâm mộ thật rất không có tiền đồ.
Hỉ nương và Lệ Chi thay phiên nhau khai thác thông tin từ miệng của Ngô Trọng Kỳ. Phó Đức Chính lâu lâu mới xen vào được một câu, còn lại toàn Ngô Trọng Kỳ tự biên tự diễn. Theo như lời của hai tên fan cuồng thì những đồn về Lãnh Thiên Hạo không đúng sự thật Vân Du thấy lời hai tên này mới không đáng tin.
Chí ít mấy người bọn họ để chọc phá cũng đỡ nhàm chán hơn. Tỉ như việc giữa đêm Vân Du chơi trò mất tích hại họ một phen hồn vía lên mây, tỉ như lúc nghỉ ngơi nàng dùng con rắn chết quấn cổ mình rồi để bọn họ nát óc nghĩ phương pháp giải cứu, tỉ như việc nàng bắt sâu bọ thả lên người hỉ nương thấy hỉ nương nhảy nhót la hét nàng thật cao hứng. Ai bảo nàng ta cứ liên tục nói quy tắc này nội quy nọ làm gì. Dần dần những từ ngữ khách sáo, lễ nghi quân thần, kiên dè chủ tớ cũng được bãi bỏ. Chỉ duy nhất cái mác Vương phi họ nhất quyết không chịu sửa. Thôi, như vậy cũng coi như có tiến bộ rồi.
Kỳ lạ là bọn học tuyệt nhiên không ai dám nhắc về tuổi tác của nàng.