Thiệu Phong thầm than trong lòng. 
Lún quá sâu vào tình yêu, bây giờ quay đầu đã không còn kịp nữa rồi. Thiệu thiếu chỉ có thể chúc phúc cho "đôi vợ chồng" này sẽ mãi mãi bền lâu, không xảy ra bất cứ chuyện gì mà thôi. 
Vỗ vỗ vai Tống Khương, Thiệu Phong nói lời chào tạm biệt, sau đó nhanh chóng rời đi. Người ta đều có vợ cả rồi, anh ở lại làm kẻ dư thừa cũng không được trả tiền thù lao. Chi bằng về bệnh viện kiếm tiền cho rồi. 
... 
Tống Khương cho người điều tra về Hướng Mạn. Sau khi nhận được kết quả, hắn lại không muốn trả cô về cho gia đình cô nữa. 
Hướng Mạn là cô nhi, từ bé đã không biết mặt cha mẹ ruột. Cô được nhận vào một gia đình có tiếng trong thành phố bởi chủ nhân gia đình đó cho rằng vợ mình vô sinh. Cho đến khi cha mẹ nuôi có đứa con đầu lòng, cô liền trở thành người không được yêu thương. 
Bất cứ việc gì cũng phải nhìn sắc mặt cha mẹ mà làm. Bất cứ điều gì cũng phải nhường nhịn em. Không được tỏ ra bản thân là người giỏi giang, hiểu biết, không được sống là chính mình. Cho nên, Hướng Mạn luôn cảm thấy khó thở. 
Áp lực chồng chất, cô tìm đến mạng xã hội để giải tỏa. Đem tất cả tâm tư và nỗi lòng gửi gắm vào từng con chữ, tự viết lên câu chuyện của riêng mình. Trộm vía, bộ truyện ấy lại được đón nhận, nhân vật chính được thấu hiểu và đồng cảm. Thế nên, Hướng Mạn dần chìm đắm trong thế 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966456/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.