"Đau bụng?" 
"Quản gia đâu? Sao em không gọi ông ấy hả?" 
Tông giọng của Tống Khương đột nhiên cao lên vài phần, Hướng Mạn thậm chí còn nghe ra sự tức giận trong lời nói của hắn. Cô vươn tay, nắm lấy bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng của hắn, nhỏ giọng. 
"Cháu... cháu không muốn làm phiền ông..." 
"Cho nên, em để mình bị đau à?" 
"Cháu..." 
Hướng Mạn rơi vào thế bí, không biết nên phản bác thế nào, chỉ có thể mím môi, cúi đầu. Dáng vẻ thỏ con ngoan ngoãn, khả ái nhu thuận khiến lửa giận trong lòng Tống Khương hạ nhiệt. Hắn thở dài một hơi, xoa đầu cô, dặn dò.l 
"Sau này không được như vậy nữa, biết chưa?" 
"Vâng." 
"Băng đều mua cho em cả rồi, để trong phòng vệ sinh. Tự vào xử lí, tôi giúp em chuẩn bị quần áo." 
"Dạ." 
... 
Hướng Mạn vào phòng vệ sinh, nhìn thấy một túi nilon màu đen to đến đáng ngờ liền nổi lên nghi hoặc trong lòng. Chỉ là băng vệ sinh thôi mà, vì sao lại nhiều như thế chứ? 
Mở túi kiểm tra, khóe miệng cô giật giật mấy cái. Chú Tống này, đúng là giàu đến mức phung phí tiền nong. Nhận nuôi cô vô điều kiện thì thôi đi, bây giờ ngay cả mua băng vệ sinh cũng khoa trương như vậy nữa. 
Đúng là thế giới của người giàu có khác. Một người ngay cả kí ức cũng không có như cô, thật sự không thể hiểu được. 
Hướng Mạn lắc lắc đầu nhỏ, gạt bỏ mọi suy nghĩ viển vông trong đầu óc. Những thứ đau đầu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966453/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.