Biệt thự nhà họ Tống. 
Tống Khương bế thốc Hướng Mạn lên, để cô ôm lấy cổ mình, rảo bước lên phòng. Dáng vẻ hắn hầm hầm, tràn ngập sát khí, giống như sắp xông pha nơi chiến trường tàn khốc. 
Đạp tung cửa phòng, ném Hướng Mạn lên giường, hắn thô bạo xé rách bộ váy trắng cô mặc. Cô hoảng hốt giữ chặt lấy tay hắn, lắc đầu tỏ ý không muốn. 
Tống Khương cau chặt mày kiếm: "Em muốn mặc đồ của người ngoài à?" 
Vừa nói, hắn vừa nhìn cô bằng ánh mắt đe dọa "em thử nói muốn mặc xem" khiến Hướng Mạn nuốt nước bọt. Đây rõ ràng không phải hỏi, là đang cưỡng ép cô trả lời theo ý hắn muốn mới đúng. 
Hướng Mạn thầm than trong lòng. Cô xin thề với chính mình, với trời cao, sau này tuyệt đối sẽ không đi theo bất cứ người đàn ông nào, cũng sẽ không mặc đồ bất cứ ai đưa cho. 
Ai bảo người chú này của cô coi cô như cháu gái thật sự, nhất quyết không để kẻ khác táy máy tay chân với cô chứ. 
Hướng Mạn lắc đầu, cố nặn ra nụ cười đẹp đẽ. Ôm lấy cánh tay Tống Khương, cô bắt đầu làm nũng, chỉ mong hắn nguôi giận. 
"Cháu đương nhiên không muốn. Nhưng chú đừng xé rách chứ, phí lắm. Để cháu đi thay." 
Tống Khương thở dài một hơi, đứng thẳng lưng, để mặc Hướng Mạn muốn làm gì thì làm. Xé rách hay thay đồ thì cũng đều có thể khiến bộ váy kia cút khỏi mắt hắn, chỉ là hắn cảm thấy xé sẽ nhanh hơn không cần phải cồng kềnh như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-phuc-duoi-chan-em/2966420/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.