Sông dài, thuyền lớn, ung dung chạy.
Núi cao, trời rộng, cá đầy khay!
Giọng nói hữu lực vang vọng vách đá, thuyền gỗ đung đưa rẽ nước lại gần. Đầu thuyền, một lão ngư dân đắc ý rung đùi, trong tay cần câu đã nặng trịch, hiển nhiên phen này cá lớn lại cắn mồi.
“ Haaa…………! Thiên hạ tranh phong sao bằng nhà nông vui thú. Hôm nay cá lớn cắn câu, nhất định phải thật tốt hưởng thụ một phen nhàn nhã ý cảnh!” Lão ngư dân bắt lên một con cá chép lớn bằng cổ tay, vuốt râu cười đắc chí. Lão tên họ Hoang Minh Chí, vốn là một tên quan lớn đại triều nhưng do chán ghét tranh đấu, từ mấy năm trước đã tới nơi hẻo lánh này ẩn cư, thường ngay ngoài ngâm thơ đánh cờ thì chính là câu cá ngao du, tự do tự tại tới không kể siết.
Hoang Minh Chí uống một hớp rượu nhạt, ngửa đầu nhìn trời đã không còn sớm liền quyết định thu câu trở về. Không ngờ khi lão đang quay thuyền thì chợt thấy đằng xa mặt sông nhộn nhạo không thôi, lờ mờ còn có bóng người ngụp lặn.
Nơi này đã là giữa sông lớn, mực nước sâu đâu chỉ chục mét, dòng chảy mạnh tới kinh hồn. Làm sao lại có người ở chỗ này bơi lội được? Đoán chắc là có người chết đuối, Hoang Minh Chí vội chèo thuyền tới ứng cứu.
“ Người ở phía trước, mau tới đây!” Lão một bên vừa ra sức vung mái chèo, một bên khàn cả giọng hét.
Lại gần thêm chút với thấy rõ, chỗ kia không chỉ có một người mà là hai. Hai bóng đen tựa hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-pha-thien/4245495/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.