Hai người đứng cạnh nhau nhưng không ai chủ động lên tiếng, cô im lặng, anh trầm mặc. Cuối cùng anh vẫn là người phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Đây mới là em thật sự sao?"
Cô mỉm cười. "Đúng." Đây mới là cô, mới là lúc cô tự tin nhất, đây mới là cô xứng với anh.
Cắn môi hồi lâu, cô mới nói: "Anh khỏe chứ?"
"Anh khỏe." Anh đáp, giọng nói vẫn luôn ấm áp và dễ nghe như thế.
Cô im lặng hồi lâu, mạnh mẽ nói ra suy nghĩ của bản thân: "Em đã tìm anh rất lâu."
Anh tỏ ra ngạc nhiên: "Sao lại tìm anh?"
Cô quay người nhìn thẳng vào mắt anh, lấy hết can đảm kiễng chân lên hôn vào môi anh, cô cảm thấy tim mình đập mạnh đến điên cuồng. Đến khi rời khỏi môi anh, gò má cũng đỏ ửng. Anh vừa định nói cô đã đưa một ngón tay lên môi anh ngăn lại.
"Để em nói trước. Em yêu anh, rất yêu. Năm đó em nói không thích anh là vì cảm thấy bản thân khi ấy không xứng với anh, là em tự ti. Sau khi anh đi, em đã lên thành phố, cố gắng để có được ngày hôm nay. Đến bây giờ, em tự tin đứng trước mặt anh, tự tin nói với anh rằng em yêu anh."
Anh nhìn cô, vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không biết phải nói gì với cô lúc này. Đột nhiên một chiếc ô tô dừng lại, cánh cửa mở ra, một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Anh đợi lâu chưa?"
Cô gái mặc chiếc váy đỏ bước đến cạnh anh, tự nhiên vòng tay qua tay anh. Lúc này mới nhớ đến sự tồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nu-van-nguoi-me/109609/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.