Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, trên bàn là những đĩa thức ăn dở dang. Vài chai rượu đã được mở nắp và trút đến giọt cuối cùng.
Khi hơi men bùng lên, người đàn ông mặc chiếc sơ mi đen lên tiếng: "Cái con tao mới quen cũng được lắm, ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không như vợ con tao ở nhà, cả ngày chỉ biết cằn nhằ."
Người đàn ông mặc sơ mi trắng không đáp mà cười, để cho đối phương nói tiếp.
"Tao có thể tự tin dắt nó đến các buổi xã giao. Chứ con vợ ở nhà dắt đi chỉ sợ làm mất mặt, thế nên tao có bao giờ cho đi cùng đâu."
Anh cười, uống cạn ly rượu.
"Thế con kia biết mày có vợ rồi chưa?"
"Biết, nó kêu nó yêu tao, nó chấp nhận hết."
"Yêu tiền chứ yêu gì mày."
"Không phải đâu, nó ngoan với biết điều lắm, có đòi hỏi gì bao giờ đâu."
Anh ngả lưng dựa vào ghế.
"Những đứa cao tay thì không cần mở mồm mày cũng tự cho. Cứ đập ví vào mặt thì xem nó có không ngoan được không."
"Giờ thế này này, tao chỉ cho mày một cách này, mày cứ làm theo rồi tao nói tiếp."
Trong lúc chờ đợi kết quả, người đàn ông mặc sơ mi trắng nói: "Người mà mày nắm tay khi đứng trên đỉnh cao không quan trọng. Quan trọng là khi mày rơi xuống, ai là người bên mày."
Mười phút sau.
Một cô gái khá trẻ nhưng lại có nét đằm thắm của người phụ nữ có gia đình, mái tóc buộc vội vàng có phần lộn xộn, bộ quần áo ngủ bên trong được che vội bằng chiếc áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nu-van-nguoi-me/109604/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.