Từ Giám bị nhốt ở ngoài cửa, khi vừa mới giúp Ly Ly nhặt thuốc, anh nhìn được ca bệnh, mới biết được hôm qua cô lại ở tại bệnh viện.
Lúc này anh thật sự nghĩ muốn đánh mình, ngày thường miệng ba hoa,phụ nữ mà mở miệng dỗ nói là đến liền, nhưng mà khi đối mặt với cô gái mình thích, lại có thể nói cái loại lời hồ đồ này, Từ Giám cảm thấy mình dường như thật sự ngu ngốc bất trị rồi.
Mặc kệ Từ Giám gõ cửa như thế nào Ly Ly đều không mở cửa, anh biết mình sai rồi, anh cũng biết tính cách của Ly Ly, rõ ràng trong lòng anh tin tưởng cô, nhưng nói ra lời thì thay đổi mùi vị rồi.
Ly Ly thật sự mệt mỏi, cô dựa vào ở trên cửa,nghe Từ Giám gọi mình ở bên ngoài, cô đã không có sức lực mở cửa, không có sức lực cãi nhau với anh, cũng không muốn giải thích với anh cái gì nữa. Cuộc sống của Từ Giám quá hạnh phúc, vĩnh viễn chỉ cần người ta xoay quanh anh.
“Anh đi đi, để cho em yên tĩnh một chút.” Ngăn cách bằng cánhcửa, Ly Ly nói với Từ Giám.
Từ Giám chưa từng có quá hoảng hốt như vậy, anh thật là đứa trẻ bị nuông chiều, thời điểm như vậy, anh lại nghĩ đến về nhà tìm mẹ, toàn bộ vấn đề đến chỗ mẹ cũng không là vấn đề, mà mẹ còn rất thích Ly Ly, bà nhất định có biện pháp, nghĩ đến đây, Từ Giám vội vàng về nhà.
Phía Bắc thành phố Tấn Châu có một mảnh vịnh, khác biệt là khu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nu-truoc-hon-nhan-dan-ong-sau-hon-nhan/2883997/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.