Trong gốc cây gần đó, một dấu tay được in hằn lên thân cây, đôi mắt Tế Nguyệt đỏ ngầu, tràn đầy căm phẫn.
"..chưa từng yêu ai."
"Ta chỉ có ngươi."
"Vân Hi."
Thanh âm của Viên Vĩ Anh như được tua lại trong đầu của Tế Nguyệt, từng câu từng chữ như những mũi dao đâm thẳng vào tim nàng.
Thì ra trước giờ đối với người ta chỉ là chơi đùa, chỉ có nàng là ngu ngốc, lần đầu tiên tiên vào tình yêu, để rồi nhận lại gì. Trong những lúc nàng lo lắng cho Viên Vĩ Anh, thì người ta lại vui vẻ bên mỹ nhân. Dù là vậy, Tế Nguyệt vẫn có thể bỏ qua, chỉ cần Viên Vĩ bình yên quay về. Nhưng mà, chính tai nàng đã nghe được gì cơ chứ? Chính miệng Viên Vĩ Anh đã nói chưa từng yêu ai, trong lòng cô chỉ có một nữ nhân khác, không phải nàng.
"Nếu chưa từng yêu ai, vậy ta là gì của ngươi, Viên Vĩ Anh."
Tế Nguyệt lau đi dòng nước mắt đang chảy dài trên má nàng, nàng xoay người bước đi. Chỉ một cái xoay, cũng chính là sự chấm dứt của nàng đối với tình yêu của mình. Nàng nâng lên được, thì bỏ xuống được.
Dám yêu dám hận.
"Không đùa như vậy nữa, đa ta ngươi lúc nãy lại giúp ta thoát khỏi người kia."
"Không có gì, dù gì ta cũng biểu đệ của ngươi mà, phải không biểu tỷ?" Vân Hi cười lên, cuối cùng thì không khí ngượng ngùng của cả hai đã biến mất. Hai người họ lại tiếp tục cuộc sống bình thường hằng ngày.
Từ ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhi-dai-xuyen-khong/3588209/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.