Ánh sáng len lỏi qua màn cửa chiếu sáng cả căn phòng, quần áo cùng một vài cái bao ngón tay đã qua sử dụng vương vãi trên sàn, chiếc áo ngực ren cup E còn đang treo lủng lẳng trên chiếc kệ trưng đầy mô hình.
Một nữ nhân bước ra từ phòng tắm chỉ với một chiếc áo thun oversized trên người, nàng ngồi xuống bàn trang điểm. Tầm mười lăm phút trôi qua, nàng thản nhiên cởi chiếc áo thun ra, cả người thoả thân mở ra tủ quần áo của Viên Vĩ Anh, lấy ra một chiếc áo thun đen cùng quần short trắng.
Viên Vĩ Anh mơ màng hí mắt ra, đập vào mắt cô là cặp mông đẫy đà của San San, cô nàng diễn viên đang hot hiện nay.
"Lần này em đi sớm vậy?" Viên Vĩ Anh chống một tay ngồi dậy, chiêm ngưỡng thiên đường nhân gian, còn gì bằng mở mắt dậy liền được ngắm mỹ nhân khoả thân đi lại trước mặt mình.
San San chỉnh xong tóc của nàng, lấy ra một thỏi son, tô đậm lên môi.
"Sắp tới em tiến tổ, phải mấy tháng lận, khi nào về em tìm chị." Nàng dán môi mình lên má Viên Vĩ Anh, cố tình để lại một dấu son rực rỡ trên đó, tiêu sái cầm lấy túi xách rời đi. Viên Vĩ Anh không đáp, cô chỉ mỉm cười nhìn nàng rời đi, cũng chẳng màn lau đi vết son mà nằm xuống tiếp.
Từ dáng người, gương mặt cho đến tính cách, cô nàng San San này phù hợp với tiêu chuẩn bạn tình của nàng. Không dây dưa níu kéo, ai cũng có cuộc sống riêng, chỉ cần một người có nhu cầu, một người có thời gian là cả hai lại dính lấy nhau một cách nồng nhiệt nhất.
Viên Vĩ Anh xoa xoa hai bên thái dương, các cơn đầu đầu vẫn rất thường xuyên diễn ra với cô, kể cả những hình ảnh chắp vá của ba nữ nhân cổ đại kia. Nhưng Viên Vĩ Anh để ý thấy, chỉ những đêm cô ngủ một mình thì liền mơ thấy họ, chỉ cần qua đêm cùng nữ nhân khác thì họ lại không xuất hiện trong mộng của cô.
Cơn buồn ngủ lại kéo về, một lần nữa cô mê mang ngủ sâu đến mức cảm thấy giấc mộng lúc này như là hiện thực. Xung quanh chỉ là bốn bức tường trắng, Viên Vĩ Anh loay hoay đi tới đi lui nhưng vẫn không có gì thay đổi.
"Ngươi có biết mình đã quên gì không?"
Một giọng nói lớn tuổi vang lên giữa không gian tĩnh lặng khiến Viên Vĩ Anh giật mình, nhưng vẫn không thấy ai khác cả.
"Ngươi là ai?"
"Trả lời ta, đừng hỏi chuyện khác."
Viên Vĩ Anh vô thức nói: "Lẽ nào.. là ba nữ nhân kia."
"Vậy nếu ngươi được lựa chọn, ngươi có muốn quay lại không?"
Viên Vĩ Anh nhíu chặt mày, quay lại nghĩa là sao, cô vẫn đang quay cuồng không hiểu gì cả.
"Ta muốn xem bọn họ một chút được không?"
Dứt lời, trước mắt Viên Vĩ Anh hiện lên ba mảnh gương, lần lượt ba nữ nhân bên trong hiện ra như những thước phim quay sẵn.
Viên Vĩ Anh thấy được nữ nhân nói muốn cô quên đi nàng, nàng thẩn thờ đi trong sân, ánh mắt vô hồn trống rỗng.
Kế tiếp là nữ nhân tươi sáng trên tay cầm vỏ sò ngày ấy, tuy không còn vẻ tươi sáng như trong những hình ảnh Viên Vĩ Anh nhìn thấy, nhưng cô vẫn nhận ra nàng. Trong gương, nàng đau khổ khuỵ người xuống, khoé miệng còn vương vết máu.
Cuối cùng, nữ nhân với ánh mắt hạnh phúc từng nói muốn cô làm tướng công của nàng, nhưng giờ đây sự hạnh phúc trong ánh mắt ấy đã không còn, hình ảnh nàng ấy cuộn tròn trên giường, nước mắt không ngừng tuôn trào khiến trái tim cô đau nhói.
Ba phiến gương trước mặt biến mất, Viên Vĩ Anh vẫn đứng đó, chịu đựng cơn nhói đau từ tim cùng chiếc đầu đau âm ỉ.
"Ngươi đã có quyết định chưa?"
Viên Vĩ Anh chỉ biết là lúc này đây, nàng không muốn ba nàng ấy phải đau khổ thêm một lần nào nữa, cô đã có lựa chọn cho mình.
"Ta muốn đến nơi có họ."
Lúc này giọng nói kia không đáp lại ngay lập tức mà khoảng chừng một phút sau mới có âm thanh vang lên.
"Nhưng quay về, ngươi phải trả một cái giá tương xứng."
"Là gì?"
"Ngươi phải quên hết chuyện xưa, ngươi vẫn muốn quay lại? Đồng thời mất đi cuộc sống giàu có, tự do tự tại như bây giờ, ngươi cam lòng?"
Viên Vĩ Anh nhíu chặt mày, lý trí bảo cô mặc kệ đi, dù gì cũng không nhớ được họ là ai, cô còn cuộc sống của mình, còn cả con đường rất dài. Nhưng trái tim lại nhất định muốn quay về nơi đó.
"Ta.."
Viên Anh Mã đau đớn ôm lấy hạ bộ của mình, đêm hôm qua khi đang thị tẩm một quý nhân, ngay giây phút đáng lẽ hắn sẽ nhận được cảm giác thoả mãn nhất của nam nhân thì chỉ nhận được sự đau đớn, đau đến mức mắt hắn trợn trắng, bất tỉnh.
"Thái y.. trẫm như nào?" Viên Anh Mã đau đớn đến nỗi nói không tròn câu, trên người hắn đầy mồ hôi, môi tái nhợt.
Từ thái y run rẩy, hắn không dám nói là hoàng thượng mắc bệnh lạ, từ nay không còn khả năng sinh sản, những chuyện như vậy, hắn rõ ràng nhất một khi nói ra hắn sẽ không còn đầu trên cổ.
Khi hắn còn đang lựa lời mà nói, thì thái giám cận thân của hoàng đế đã xông vào.
"Bẩm hoàng thượng, có tin mừng, Ngọc Phi có hỉ, chúc mừng hoàng thượng." Lâm công công đã bên cạnh Viên Anh Mã rất lâu, hắn biết là Viên Anh Mã rất quan tâm vấn đề con nối dỗi nên mới có gan xông vào.
Hoàng đế nghe vậy thì liền nở nụ cười, dù cơn đau bên dưới vẫn không giảm đi. Từ thái y nhíu mày, thể trạng của hoàng đế không phải chỉ mới thấy đổi, từ trước đến nay đã nhiều lần hắn can ngăn hoàng đế, mong là hắn hạn chế quan hệ nam nữ lại, vì bên dưới đang mắc bệnh lạ mà tổn thương. Nhưng tên hoàng đế này lại không nghe thái y như hắn can ngăn, tần suất thị tẩm liên tục, đến hôm nay thì hầu như hết thuốc chữa, cái thai này của Ngọc Phi, e là..?
"Từ thái y, mau nói... trẫm ra sao.. hả?"
"Bẩm hoàng thượng, do người bận rộn quốc sự, không nghỉ ngơi đủ, thần khuyên bệ hạ nên dành thời gian chăm sóc lại bản thân rồi hẵn thị tẩm các vị nương nương." Từ thái y quyết định giấu nhẹm đi chuyện hoàng đế đã vô năng, hắn còn vợ trẻ con thơ, phải biết quý trọng mạng sống.
Ngọc Như cung
Trong tẩm cung của vị nương nương vừa mới có tin vui truyền khắp hoàng cung, ả ta chỉ đang mặc một chiếc yếm trên người, bên dưới đã khoả thân hoàn toàn, mặc kệ cho bàn tay to lớn của nam nhân dày vò bầu ngực của ả.
"Chàng nhẹ nhàng thôi, làm đau con của chúng ta bây giờ?" m thanh đầy vẻ lả lơi của ã nhẹ nhàng thổi vào tai người nam nhân bên trên.
"Lỡ đâu là con của tên hoàng tế kia thì sao?" Tay hắn ta cầm lấy dương v*t cắm vào bên trong Ngọc Phi.
"Aaa.. của chàng... lớn....aaa..sướ....ng.."
"Mau trả lời ta."
"Làm sao.. mà là của.. tên hoàng.. đế đó..đó được.. hắn ta.. vừa nhỏ.. vừa..vừa yếu.. mỗi lần bắn... chỉ một hai giọt.."
Ngọc Phi không nói trọn vẹn được câu, cơn sung sướng nhục dục khiến ả như mất hết nhân tính, chỉ còn lại đam mê xác thịt với gã thị vệ đang hì hục ra vào bên trong ả.
Ngọc Phi tên là Ngọc Tố Tâm, chỉ là con gái của một quan văn tam phẩm, tiến cung cùng một lúc với Nhược Ỷ Mộng, nhưng so với tiểu thư thừa tướng phủ thì ả ta chẳng là gì, Nhược Ỷ Mộng vừa vào cung đã là quý phi, còn ả ta chỉ được phong tần. Nhờ vào khả năng giường chiếu, chiều lòng nam nhân mà được hoàng đến thăng lên làm phi. Nhưng khả năng giường chiếu của tên hoàng đế lại ngày càng kém đi, tân nhân tiến cung mỗi năm một nhiều, nếu ả ta không làm gì đó thì ngôi vị này khó mà giữ được. Thị vệ trưởng của Ngọc Như cung lại cao lớn soái khí, hừng hực hơi thở nam nhân, có con với hắn ta cũng không thiệt thòi.
Đã năm tháng kể từ ngày Viên Vĩ Anh xảy ra chuyện, dù là ai đi nữa thì cũng phải dần chấp nhận là cô đã không còn, Tế Nguyệt đã về đến Ác Nhân cốc, nhưng nàng không ở gian phòng cũ. Đó là nơi tràn đầy hình ảnh của Viên Vĩ Anh, nàng không dám đối diện. Tế Nguyệt nhíu chặt mày nhìn vào phong thư trước mặt, tình trạng của hoàng đế có lẽ nghiêm trọng hơn nàng nghĩ. Tế Nguyệt từng cho rằng khi xưa thái hậu nhanh chóng nhập cung là vì nàng ta đã mang thai với thanh mai trúc mã Thượng Quan Chính Ngã, vậy thì đương kim hoàng đế lại chính là con của tử tù năm xưa, có khả năng cũng chính là chủ mưu giết hại Viên Vĩ Anh. Nhưng bây giờ đối tượng bị hãm hại là Viên Anh Mã, làm nàng cảm thấy mọi thứ lại lâm vào ngõ cục.
Kể cả nữ nhân giả mạo Nhược Ỷ Mộng, khi đó giao thủ, Tế Nguyệt đã dùng móng tay đã thương mặt nàng ta, rõ ràng là không có dịch dung, nhưng tại sao lại có hai người giống nhau như vậy. Như nghĩ đến một trường hợp khả thi, Tế Nguyệt liền cho gọi m sứ giả vào phòng.
"Ngươi cho người điều tra tất cả chuyện có liên quan đến thừa tướng Nhược Hành Can, không bỏ sót dù là một chi tiết nhỏ nhất."
Như mọi ngày, Vân Hi đi hái thảo dược cùng các loại nấm mang về gian nhà tre sau đó phơi khô. Vừa dứt tay xong xuôi, nàng đến thau nước bên cạnh mà rửa tay. Cánh cửa gian nhà được đẩy ra, mọi dáng người cao gầy chỉ mặt mỗi trung y đứng nhìn nàng.
Viên Vĩ Anh từ từ mở mắt, có lẽ cơ thể đã lâu quá không nhìn thấy ánh sáng thành ra chưa thích ứng kịp. Cơ thể đau nhức như không thuộc về mình, Viên Vĩ Anh nhìn xung quanh, là một khung cảnh hoàn toàn lạ lẫm.
Cô dần dần lấy lại sức lực, bước ra ngoài, đập vào mắt là một bờ hồ trong vắt, xung quanh đều là rừng cây bao phủ, một nữ nhân mặc y phục hai màu trắng tím đang ngồi xổm dưới đất.
"Chẳng lẽ mình thực sự xuyên không rồi?" Viên Vĩ Anh hoảng hốt lầm bầm, thu hút sự chú ý của nữ nhân kia.
Vân Hi xoay người lại thì thấy người kia đã tỉnh lại sau năm tháng bất tỉnh liền vui mừng chạy đến bên cạnh.
"Ngươi tỉnh rồi!" Tuy không hiểu gì hết nhưng Viên Vĩ Anh vẫn mỉm cười đáp lại mỹ nhân bên cạnh.
"Cô nương là..?"
"Khoan nói đã, ngươi ngồi xuống ghế đi." Vân Hi nắm tay Viên Vĩ Anh kéo đến chiếc ghế gỗ trong nhà.
"Ta là Vân Hi, năm tháng trước ngươi được người dân trên đảo tìm thấy trên bờ biển, bất tỉnh đến bây giờ. Ngươi có nhận ra ta không?" Vân Hi khi đó nhìn thấy người này bất tỉnh trên bờ cát, liền nhận ra chính là tên đã cắn mình, còn lấy đi một bên bông tai của nàng. Hỏi ra mới biết là người nọ lênh đên giữa biển, là thuyền của đảo chủ trên đường về đã cứu lên.
Chỉ không ngờ, hắn mà lại là nàng.
"Ta từng biết cô nương sao?" Viên Vĩ Anh ngơ ngác, sau đó lại nghĩ rằng chẳng lẽ chủ nhân của thân thể này quen biết nàng ấy, mình lại không biết gì cả, bèn giả vờ nói tiếp: "Thật ra là.. ta chỉ nhớ ta tên là Viên Vĩ Anh, còn lại thì không nhớ gì cả."
Vân Hi mở to hai mắt, nhưng rồi cũng không nói gì, dù sao nơi đây xa Trung Nguyên như vậy, biển xung quanh lại toàn là sóng lớn, có thể sống sót đến nơi đây đã là kì tích, chỉ mất trí nhớ thì cũng là nhẹ nhàng rồi.
"Không quen, vô tình ta từng gặp ngươi ở gần kinh thành thôi."
"Năm tháng qua ta thay y phục cho ngươi nên là.. nơi đây chỉ có y phục của ta, ngươi không ngại chứ?" Vân Hi muốn nói mình đã biết Viên Vĩ Anh là nữ nhân nên muốn đưa y phục nữ nhân của mình cho cô.
Viên Vĩ Anh khoác tay: "A không cần đâu, Vân Hi cô nương có y phục nam nhân không, ta đã quen mặc nam trang cho thoải mái."
Vân Hi gật đầu, đi vào một gian phòng khác lấy ra một bộ nam trang: "Đây là y phục ta may cho gia gia của ta, chưa sử dụng bao giờ ngươi yên tâm."
Mỉm cười nhận lấy, Viên Vĩ Anh quả thật biết ơn Vân Hi, có thể chăm sóc một người tận năm tháng trời, mà người này chỉ vô tình gặp mình một lần. Nếu không có nàng, chắc là thân thể này đã mục rửa ngoài biển rồi.
Sau nửa ngày trò chuyện với Vân Hi, Viên Vĩ Anh biết được nơi đây là một hòn đảo không xa không gần Trung Nguyên, muốn đến đó phải đi thuyền lớn gần một tháng. Vân Hi thường xuyên vào đất liền, chủ yếu dùng thảo dược trên đảo đổi lấy vật liệu vật tư. Nàng ấy sống với gia gia từ nhỏ, nhưng hơn một năm trước, gia gia đã đến đất liền đến nay bặt vô âm tính.
Viên Vĩ Anh nhớ lại giọng nói kì lạ trong mơ, nói rằng cô chọn quay về thì sẽ quên đi tất cả, nhưng rõ ràng cô vẫn nhớ rõ mọi chuyện mà. Nếu nói rằng quên đi quá khứ của nguyên chủ, thì những chuyện đó đâu liên quan đến cô. Nhưng có lẽ nào.. là ba nữ nhân kia?
"Vĩ Anh, ra ăn cơm đi."
"Ta tới liền!"
Viên Vĩ Anh bước nhanh đến bên Vân Hi, có lẽ là do sống một mình ở nơi đây, bây giờ lại có người bầu bạn, cũng biết được Viên Vĩ Anh là nữ nhân, Vân Hi hoàn toàn thoải mái mà tiếp xúc với cô.
"Vân Hi này, ta ở đây với ngươi được không? Dù sao hiện tại ta cũng không nhớ gì cả. Ta.."
Vân Hi cắt ngang Viên Vĩ Anh, nở một nụ cười rạng rỡ: "Tất nhiên rồi, mau ăn đi cho nóng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]