Lời cuối cùng kia khiến sắc mặt của Ôn Ninh và Trần Cẩn Phong đều trở nên nặng nề.
Hai người liếc nhìn nhau, Ôn Ninh mở lời:
“Nguyện nghe kỹ càng.”
Phu nhân Vinh Quốc công nói:
“Năm ngày trước, vào một đêm, thần phụ vô tình bắt gặp La Nhất Chính đang lén lút nói chuyện với một người lạ mặt trong thư phòng. Năm xưa thần phụ từng có giao tình với vài người An Quốc, có thể nhận ra tuy người đó cố gắng che giấu, nhưng giọng nói vẫn mang chút khẩu âm của An Quốc.”
“Người kia khiển trách La Nhất Chính hành sự bất lực, không thể lấy mạng Ôn phu nhân đúng hạn như đã hứa, khiến chủ tử của hắn vô cùng tức giận. La Nhất Chính lúc ấy chẳng khác nào một con chó, khúm núm cầu xin đối phương cho thêm thời gian, cam đoan nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Phu nhân Vinh Quốc công cười nhạt, ánh mắt tràn đầy khinh thường và oán giận đối với trượng phu của mình:
“Về sau, không biết vì sao họ lại nhắc đến Tân Châu, thần phụ nghe thấy La Nhất Chính nói, trước đó y đã bảo La gia bên Tân Châu hỗ trợ chủ tử của người kia, cho người giả làm thợ đất, chở hàng chục xe đất vào trong. Nay Tân Châu và Vân Châu đều bị giới nghiêm, nếu còn tiếp tục vận chuyển e rằng sẽ khiến quan phủ sinh nghi.”
“Người kia giọng điệu cứng rắn, nói ý của chủ tử hắn là để an toàn, vẫn cần vận chuyển thêm mười mấy xe đất nữa, lần này chủ yếu là đưa đến Vân Châu. Dù La Nhất Chính không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phu-nhan-y-thuat-vo-song/5065323/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.